Kiếm Trong Diễn Ðàn Show Threads  Show Posts
Trang Chủ

Go Back   RA LÀ VẬY ^_^ KNOW HOW! > Tình yêu có cần tiền bạc? > Giao lưu - Tán gẫu

Giao lưu - Tán gẫu Làm quen, chat chit, xả stress sau một ngày học tập, làm việc căng thẳng,...

Nhật ký của cô dâu trẻ - Khi lấy chàng Phần 2

Giao lưu - Tán gẫu


Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Kiếm Trong Bài Xếp Bài
Old 11-26-2009, 08:58 AM   #1
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

Không phải mỗi mẹ chồng là đáng sợ, khi sang một môi trường lạ thì ai cũng ở bên kia chiến tuyến hết, có mỗi mình tay không bắt giặc thôi.

Hu hu, khổ thân cho cánh chị em phụ nữ

Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 11:22 AM   #2
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

20. BAO GIỜ ĐẺ?

Sau những ngày tháng được cưng chiều của hai bên gia đình, sau chín tháng cưu mang sinh linh bé nhỏ, sau những đoán già đoán non về con gái, cuối cùng mình cũng tới ngày mà bác sĩ siêu âm chiêm tinh phán đoán.
Buổi sáng tung tăng ra ngõ, hàng xóm hỏi: "Bao giờ đẻ hả cháu?". Phấn khởi: "Dạ, ba ngày nữa".
Ba ngày sau, lạch bạch đi ra chợ cố ăn bát bún ốc để sau đỡ thèm, hàng xóm lại hỏi: "Bao giờ đẻ hả cháu?". Lại phấn khởi trả lời: "Dạ, ba ngày nữa".
Một tuần sau, hàng xóm lại hỏi: "Đã đẻ chưa hả cháu?". Cười trừ trả lời: "Chắc là mai ạ".

Hai tuần sau, hàng xóm lại hỏi: "Ơ, vẫn thấy mày ở đây, không đi đẻ hả cháu?". Mặt ngắn tũn trả lời: "Dạ ... chắc là mai ạ". Trở về nhà và lao vào diễn đàn hỏi các chị ở trên đó xem thế là thế nào. Nỗi lo sợ bắt đầu.
Bà chị nào cũng bảo không sao đâu. Thế là một tuần nữa trôi qua, hàng xóm vừa cười vừa hỏi: "Bao giờ đẻ hả cháu?". Gãi đầu trả lời: "Dạ, cháu, cháu... không biết ạ".
Nỗi lo ngày càng nhiều lên.
Khi quá hạn đẻ, thường ai mách gì các bà mẹ tương lai cũng làm. Có người mách: "Bảo ông xã mua một món đồ chơi, rồi ngồi cạnh vợ gọi con ra chơi". Thế là chàng lật đật đi mua con ngựa cót ngay được. Rút ví không tiếc tiền mua cho con đồ chơi, mặc kệ cô bán hàng bóp ... cổ. Rồi có người mách: "Phải ăn món này món nọ". Tưởng gì, mình ủng hộ nhiệt tình. Ăn hết, cứ mách món gì ngon ngon là ăn.
Cho đến khi có người ở quê ra chơi mách: "Chồng phải trèo lên một cái cây thẳng đứng như cây đu đủ chẳng hạn, rồi cắm đầu tụt xuống đất, làm phép cho đứa trẻ nó ra, có thế mới đẻ được" thì hai vợ chồng tròn mắt nhìn nhau. Ở Hà Nội đất chật người đông thế này, có nhà ai có cây đu đủ đây. Lại còn chàng, lấy đâu ra can đảm mà chúc đầu xuống tụt cây? Đến vụ này thì đành chịu thua vậy.
Mùa đông đầy gió...
Gió hun hút chạy dọc dài theo dãy hành lang khô héo trong cái bệnh viện cũ. Bác sĩ bảo:
- Quá ngày nhưng khám thì thấy chưa gì đâu, bạn cứ về đi. Bao giờ đau nhiều mới phải vào đây. Yên tâm, con so thì còn khướt.
- Ơ, thế cháu quá gần một tháng rồi mà vẫn chưa được đẻ ạ?
- Bạn này hay nhể, trẻ con như bông hoa ấy, khi nào tới giờ nở thì nó sẽ nở chứ. Làm sao ép cho hoa nở được.
- Vâng, thôi cháu về đây ạ.
Tiếng vâng của mình rơi tụt xuống, chẳng còn phấn khởi và hào hứng như lúc hỏi bác sĩ xem bao giờ đẻ nữa. Lếch thếch trong bộ đồ bầu giống cái bu gà ra hành lang tìm chồng. Nhìn xuống, vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn thì thầm:
- Con yêu, con không ra cho mẹ ngắm con tí nào? Giống bố thì may, chứ giống mẹ chắc bà nội con cho mẹ lên giàn hỏa thiêu mất. Con yêu, ra đi nào. Mẹ móc cho con cái áo len đấy. Đẹp lắm!
Nhìn thấy chàng ngồi nhấp nhổm ôm mũ bảo hiểm giữa hai người đàn ông nữa cũng đưa những cái bu gà đi khám mà vừa buồn cười vừa thương. Không biết sau này thằng nào đến cưa con gái mình thì chàng có mang ngày hôm nay ra kể công không?

...

- Sao lại về? Tao tưởng hôm nay mày đi đẻ luôn chứ?
- Dạ, bác sĩ bảo con cứ về ạ. Con cũng chả biết nữa, họ bảo về thì con về thôi.
- Vớ vẩn. Mày để lâu quá mà chưa đẻ là không được đâu. Mày quay lại bệnh viện bảo người ta nghĩ cách cho đẻ đi. Tao thấy thế là không được đâu (mẹ gằn giọng bực bội).
- Nhưng họ bảo chưa mà mẹ.
- Mày buồn cười nhỉ, chẳng có ai vác bầu quá cả tháng mà chưa đẻ như mày cả. Mày cãi lời tao là thế nào? (hình như mẹ bắt đầu cáu)
- Họ nghỉ trưa rồi mẹ ạ. Không qua đó được đâu. Viện 354 họ chỉ khám sản buổi sáng thôi.
Mẹ chẳng nói gì nữa, còn mình vội vàng bỏ trốn lên phòng. Dại dột, xin nghỉ đẻ ở công ty rồi, chứ nếu không lấy cớ đi làm mà biến, kẻo mẹ lại bắt đi đẻ.

...

Trưa, gió mùa đông vẫn không ngừng thổi, năm nay rét ơi là rét...
- Này, một giờ chiều thằng Hậu đèo nó ra viện cho tao nhé. Tao báo dì Vinh đèo tao rồi. Chúng mày không bảo thì để tao bảo. Phải cho con nhà người ta đẻ chứ. Cứ đi rồi lại về là thế nào. Cứ thế đi, chiều tao tới đó xem sao.
Cánh cửa phòng bật mở, mẹ xuất hiện nói một hơi rồi đi mất, để lại sau lưng những lời nói bực dọc. Hai vợ chồng mở tròn mắt nhìn nhau. Chàng đóng cửa phòng lại với cái mặt càu cạu:
- Bực cả mình, cứ bắt đẻ là thế nào.
Rồi chàng lại nhìn mình mỉm cười:
- Hiền quả này đi tong rồi nhé.

...

- Ơ, chị này, buổi sáng đến khám rồi giờ còn vào đây làm gì nữa?
- Chị ơi, mẹ chồng em bắt em vào ạ. Chứ nếu không giờ này em đã đắp chăn đi ngủ rồi ạ.
- Mẹ con nhà chị này buồn cười thật. Lại còn kéo vào đây rõ đông nữa chứ. Đã bảo là về đi, chưa đẻ được thì cứ hai ngày vào thăm khám một lần. Khổ quá, nói đi nói lại với nhà chị cũng mệt.
- Chị ơi, chị thương em, chị cho em đẻ, kẻo mẹ chồng em ...
- Ơ hay, tôi thấy chị là số một đấy.
- Vậy thì chị thương em, chị ra nói chuyện với mẹ chồng em đi. Em chỉ là cái bu gà đi theo thôi. Quyền sinh quyền sát nằm ở đại ca đang ngồi kia kìa, chị ơi!
- Ừ, để tôi nói chuyện.
Nói rồi bác sĩ thở dài lắc đầu bước ra hành lang. Chắc tối nay bữa cơm nhà chị ấy có người sặc nước canh khi nghe chị ấy kể về mình. Mình sắp nổi tiếng cũng nên.

...

Bác sĩ tới, mẹ đứng dậy chào, rồi mẹ tươi cười với bác sĩ, mẹ than thở...
- ...
- Bác ơi, cháu đã bảo sản phụ về rồi mà, chưa đến lúc đâu. Căn bản là chị ấy không nhớ ngày kinh cuối nên siêu âm chuẩn đoán cũng không đúng được. Giờ chỉ có về theo dõi thôi. Chúng cháu chịu, không dùng phương pháp gì lúc này được đâu ạ.
- ...
- Khổ quá, bác cứ về đi. Con nhà bác chẳng có làm sao đâu. Các xét nghiệm xong hết rồi. Chỉ việc đi đẻ thôi. Nhưng giờ chưa đẻ được. Cái dự định sinh kia nhỡ đâu sai, em bé chưa sẵn sàng để ra ngoài thì nó chưa đạp bác ơi.

...

Bác sĩ vừa quay lưng đi xa được một đoạn. Nụ cười với theo trên môi mẹ cũng tắt hẳn. Mẹ quay lại, mọi bực dọc bác sĩ đều đổ lên mình và chàng:
- Đi về, không đẻ ở viện này nữa. Mai thằng Hậu đưa nó lên Phụ sản Hà Nội. Người ta khắc cho đẻ thôi.

...

Nhưng rồi mẹ vẫn chịu thua. Phụ sản Hà Nội vẫn trả lời mẹ rằng: "Hai ngày đến khám một lần để theo dõi, bình thường thế này thì đẻ tự nhiên". Mình rộn ràng nở từng khúc ruột. Cuối cùng vẫn chưa trở thành trái cây ép chín. Lần đầu tiên sinh con, chẳng biết ra sao cả. Nhưng cứ như thế này cũng sợ mà vỡ tim mất thôi


----------------------

Mình qua cái ải này rồi, sợ kinh khủng.


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 12:02 PM   #3
kinhcan88
 
kinhcan88's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 1,555
Default

hu hu bạn a có em bé rúi à
kinhcan88 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 01:28 PM   #4
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

21. NHẬP CUỘC

Một buổi sáng u ám ...
Lại xếp hàng khám thai.
Lại xếp hàng siêu âm.
Lại xếp hàng chờ kết quả...

Hai vợ chồng mệt mỏi vì cứ hai ngày lại đèo nhau đi khám một lần. Mình cười nhìn sang chàng đang chơi điện tử trong điện thoại trên ghế chờ:
- Kể ra mãi chẳng đẻ cũng tốn kém ra phết, anh nhỉ.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Các bà bầu ở đây bà nào cũng mệt mỏi, anh nhỉ.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Mấy bà đằng kia đau đẻ nhìn sợ không kìa anh.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Anh ơi, anh để em nói chuyện một mình à?
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại. Mình điên tiết. Máu bà bầu ai cũng sôi sẵn trong lòng, lại sẵn sàng mệt mỏi. Mình ghé vào tai chàng, rít lên nhỏ giọt:
- Này, nói cho mà biết nhé. Còn chơi điện tử nữa thì bà ném đi luôn đấy. Đừng có trêu tức nhau. Đây đang nẫu ruột đây.
Chàng không gật đầu nữa, nhét điện thoại vào túi quần, ngồi chỉn chu lại trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, cười hì hì nhưng thể chưa nghe thấy lời dọa nạt nào, hoặc như thể lời dọa nạt đó chẳng bõ bèn vào đâu.

...

Phòng siêu âm đông người, ai cũng ngại ngùng kéo quần kéo áo trong tiếng gắt gỏng của bác sĩ. Ai cũng phải đóng tiền cho bệnh viện để nuôi bác sĩ, nhưng ai cũng bị bác sĩ nhìn bằng cặp mắt ban ơn. Mình ước thầm sau này con gái lớn lên cũng sẽ làm ... bác sĩ, ước hẳn cho con làm bác sĩ trưởng khoa ở bệnh viện lớn cơ. Mình được nhờ, mà cả họ cũng được nhờ. Chứ mỗi lần xếp hàng ở ngoài kia, không có người quen, chờ đến đỏ cả mắt. Rồi vội không chờ được, phải quen dần với việc nhét vào túi mấy cô cầm sổ tờ hai mươi nghìn rồi về chỗ. Chưa về tới chỗ sẽ được gọi. Ngày đầu tiên lên bệnh viện to, mình bị hớ, nhét tận năm mươi nghìn. Các chị cùng chờ ở đó ai cũng lắc đầu: "Chịu chơi thế này thì qua hết các cửa chờ, chắc sạt nghiệp, em ơi!".
- Không thấy âm vang tim thai. Nước ối đục. Cho nằm viện chờ đẻ nhé.
Lời sấm truyền của ông bác sĩ làm mình như bị giật lại khỏi các ý nghĩ lung tung đang tràn lan trong đầu. Chẳng hiểu sao lúc nào vào bệnh viện, trong đầu mình cũng toàn những ý nghĩ "phản động". Nhìn màn hình trắng đen lòe loẹt, chỉ có bác sĩ mới hiểu, mình có biết gì đâu. Bác sĩ bảo sao thì làm vậy thôi. Vâng lời bác sĩ, mình lạch bạch cầm tờ giấy phán truyền đi báo tin cho chồng:
- Anh ơi, bác sĩ bảo nhập viện rồi. Chúng mình phải làm gì bây giờ.
- Ơ ... ơ.
Chàng cuống quýt, cuống đến nỗi cứ loanh quanh như thể đáy quần có lửa. Hết xoay bên trái rồi đến bên phải, chẳng biết phải làm gì. Còn mình nửa mừng nửa lo. Nhưng cũng biết cầm đỡ chàng cái túi và mở đường dẫn lối cho người đàn ông tội nghiệp ấy:
- Bây giờ chúng mình đi rút tiền, rồi về nhà cho em lấy đồ nhé.
- Ừ ... ừ đi rút tiền thôi. À ... à... gì nhỉ? Ừm ... ừm ... (chàng vẫn loanh quanh với cái ghế chờ, gãi đầu gãi tai) À, mới lại từ từ đã, để anh gọi điện về bảo mẹ. Mẹ bảo có quen một bác sĩ trong này.
- Vâng!
Mình ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, mặt phấn chấn trong nỗi run sợ. "Mình sắp thấy em bé của riêng mình rồi. Ôi trời ơi, mình sắp bị đau quằn quại như mấy chị đằng kia đấy thôi".
- Anh ơi!
- Gì?
Chàng hỏi nhưng vẫn đang mải nghe chuông chờ cho cú gọi về nhà.
- Em ... em sợ lắm.
- Sợ gì, đẻ vài lần rồi sẽ quen mà.
- Vâng!
Nỗi run sợ nhiều hơn lúc trước, nhưng cũng không biết nói gì khác ngoài câu vâng ngoan ngoãn với chàng. Chàng an ủi, xoa đầu mình như một ông bố ra trò. Chàng tự tin với chuyện "sợ gì" của chàng, như thể chàng đã đi đẻ cả chục lần rồi ấy.
- Vâng ... vâng... Dạ ... dạ ... Vâng ... vâng ...
Cúp máy.
Mặt mình hồi hộp.
Mặt chàng nghiêm trọng.
- Mẹ bảo cứ ở đây. Mẹ hỏi dì Vinh xem số của bà bác sĩ quen để nhờ bà ấy rồi làm thủ tục như bình thường.
- Nhưng chúng mình phải đi rút tiền chứ anh? Em sợ nhập viện phải đặt cọc một khoản. Em chuẩn bị hai cái túi sẵn ở nhà rồi. Mình lấy là em đủ hành lý tư trang ngay.
Cái bu gà lại lạch bạch ra cổng bệnh viện, leo lên xe và rong ruổi với chàng. Hôm ấy chẳng tìm thấy cái bốt rút tiền nào. Có thấy cũng hỏng máy.
- Ơ, mày về làm gì? Mẹ mày ra đó với dì Vinh rồi đấy.
- Con về lấy đồ ạ.
- Nhanh lên kẻo mẹ mày chờ.
Chẳng biết trước khi đi mẹ đã lên văn bản thông báo cho cả làng Đông biết chưa mà hôm ấy giữa cơn mưa phùn mùa đông giá rét, giữa con đường làng nhỏ hẹp sập sùi có một cái thùng phi lạch bạch trong đôi giày bệt, hai tai hai túi hành lý, chạy ra xe chàng đang chờ ở đầu làng trong tiếng reo hò, hỏi han của hàng xóm hai bên đường. Y hệt như cầu thủ bóng đá chiến thắng trở về nước vậy. Cổ động viên mừng rỡ hai bên đường.
...

- Chúng mày lại còn đi đâu để cho bác sĩ người ta chờ?
Câu hét quen thuộc và cái dáng chống tay hai bên mạng sườn giống cái ấm Samova của mẹ làm mình nhận ra mẹ từ xa. Chàng lôi xềnh xệch mình vào sảnh chính của viện. Chẳng kịp giới thiệu gì, chỉ biết có một bà bác sĩ béo tròn, cao đến mang tai mình lôi tuốt mình vào phòng làm thủ tục.
- Cháu chị Thuận à?
- Ừ, mày làm luôn cho nó cái bệnh án để nằm viện.
- Cháu vào buồng trong lấy đồng phục thay đi. Vừa thay cô vừa hỏi luôn nhé. Tên? Tên chồng? Nhà ở đâu? Đẻ con thứ mấy? ...
- ...
- Nhà cháu có tiền sử bệnh gì không? Xét nghiệm đầy đủ hết chưa? Có sổ y bạ sẵn đây chưa?
- ...
- Ơ, cái con này, sao mày vẫn chưa mặc xong à? Nhanh lên cho người khác còn làm việc chứ.
Bà bác sĩ cáu làm mình càng cuống quýt. Khổ, con bé còn bận chọn cái áo với cái váy nào mới mới sạch sạch một tí để mặc mà chẳng thấy. Thế là đành phải chui bừa vào bộ nào đó cho kịp.
Trở ra, bác Thuận thì thầm:
- Cháu gửi lại cô ấy hai mươi nghìn để cảm ơn đi.
- Vâng.
Tưởng gì chứ hai mươi nghìn để khỏi phải xếp hàng thì đúng giá quá rồi. Hóa ra các bác sĩ với nhau cũng ở mặt bằng chung như thế. Bệnh nhân cũng tình nguyện một cách dễ chịu. Bước ra khỏi phòng làm thủ tục, mẹ dúi cho mình hai bọc đồ của mình, rồi bác sĩ Thuận lôi mình lên phòng chờ đẻ. Vội vàng bước, vội vàng hớt hải, vội vàng đuổi theo bác. Nhìn lại, cả nhà dừng ở ngưỡng cửa thang máy, ánh mắt chia ly. Mình giống như lần đầu tiên ở lại lớp mẫu giáo, vừa sợ vừa mất hết tinh thần.
- Nào, leo lên bàn để khám nhận nào!
- Dạ?
- Ơ, cô này, còn đứng đấy à? Không bỏ quần ra à? Ở đây chẳng có chuyện ngượng đâu. Nhanh lên, không ai chờ được.
Vừa buông bọc đơn bọc kép xuống sân nhà, mình vừa sợ vừa làm mọi thứ theo lời bác sĩ. Cái phòng rộng lạnh lẽo toàn màu trắng khiến mình ớn lạnh. Eo ơi, thế mà trong giới xì tin có đứa bảo yêu màu trắng. Đứa đó chắc phải cho đi đẻ mới biết mùi. Gạch lát đá trắng. Đá ốp tường trắng. Drap trắng. Mọi dụng cụ y tế màu trắng. Áo bác sĩ cũng màu trắng. Chỉ có sản phụ là mặc đồng phục không rõ màu gì.
Tiếng hét của một chị đang rặn em bé làm mình thót cả tim ra khỏi những ý nghĩ mông lung về màu trắng. Có sẵn hai chị đang nằm dang chân rặn đẻ. Chỉ có mình là leo lên để khám nhận nên các bác sĩ giục nhanh nhanh. Hai bên tường có đến năm sáu chị đang dựa lưng đau đớn chờ đến lượt mình lên bàn. Mặt mày méo xẹo, đầu tóc bù xù, chân tay run rẩy.
Ôi trời đất ơi, thế này thì có ai phong danh hiệu anh hùng cho những bà mẹ không hả trời. Dạng nhát gan như mình thì làm thế nào đây. Cái bụng to của mẹ ơi, làm thế nào để con ra mà không đáng sợ như thế kia hả trời.
- Còn lâu mới đẻ. Xuống đi, về phòng chờ đẻ.
- Dạ. - mình vụng về leo xuống cái bàn đẻ cao ngất ngưởng - thế phòng chờ đẻ là phòng nào ạ?
- Ở ngoài kia kìa.
Không có bác Thuận ở đây, họ quát mình chẳng khác ai cả. Nhanh thế, được gửi gắm rồi mà bác ấy cứ như cơn gió ấy. Bác ấy về đi tắm thuê cho con người ta. Mình ngơ ngác đơn lẻ. Còn cả nhà trở về và yên tâm mình đã có bà bác sĩ ở bên.
- Bác sĩ ơi, cho em hỏi tí.
- Gì nữa đây. Vẫn ôm bọc bọc gói gói vào đây làm gì?
- Dạ, thế em nằm ở phòng nào ạ?
- Có bốn phòng đấy, chị vào phòng nào thì vào.
- Dạ, nhưng em thấy phòng nào cũng đông quá ạ.
- Ơ hay, chị này buồn cười nhỉ. Ở đây chúng tôi không có phòng riêng cho chị đâu nhé. Các phòng nó đông thế đấy. Chị tìm được phòng nào thì ghé tí mông vào ngồi ké thì vào. Đi đi.
Lại một lần nữa mình ôm hành lý lạch bạch đi chậm chậm tìm kiếm giữa bốn cái phòng chờ đẻ. Mỗi phòng có bốn giường. Nhưng mỗi giường có đến ba bà bầu là ít. Kẻ ghé mông, người ngồi. Ai cũng mệt mỏi.
Bỗng mình nghe thấy cuối hành lang có tiếng ai gọi. Ở đó cánh cửa đã bị khóa, chỉ còn tí khe cửa lập lờ. Khu vực này chỉ có bà đẻ và bác sĩ nên tiếng động lạ làm mình tò mò đi tới.
- Chị, chị gì ơi, cho em hỏi tí?
- Dạ, gì ạ?
Tiếng người bên kia cánh cửa nghe quen quen. Nhưng cái tầm "bom đạn" này hễ có ai nói ngọt hơn bác sĩ là thấy quen rồi. Khe cửa nhỏ quá, không nhìn thấy nhau được nên đành đứng đó lắng nghe.
- Chị ơi, chị làm ơn tìm cho em xem ở đó có ai là Hiền ở Lạc Long Quân không ạ. Chị ơi, chị giúp em gọi cô ấy ra đây với. Chị ơi, chị giúp em.
- Anh, anh ơi, em đây mà.
- Ai đấy?
- Em, Hiền đây.
- Em à? Em thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao? Bao giờ đẻ? Bao giờ anh được vào?
Mình mừng rỡ trong tiếng vỡ òa lo lắng của chàng. Hai đứa nói với nhau qua khe cửa kín bưng. Sao lần này nghe được tiếng chàng, mình lại mừng thế không biết. Cảm giác đỡ bơ vơ hơn biết bao nhiêu. Còn chàng như lạc giữa biển tìm thấy ngọn hải đăng. Chàng cũng mừng không kém.
- Anh ơi, em thấy những người chờ đẻ ở đây người nhà trèo qua ban công gặp nhau ở phía cửa sổ bên tay trái ấy. Anh qua đó đi.
- Ừ, ừ, để anh tìm.
- Khoan đã anh ơi!
- Sao?
- Ở đấy đông lắm. Anh đừng thấy không chen được thì bỏ em lại đây một mình nhé. Em sợ lắm!
Mình hét lên để nhắn nhủ chàng thêm câu nữa. Hình như giọng mình đã thảm lắm rồi. Chàng đã ở lại, thế mà mình tưởng bị bỏ rơi một mình. Phụ nữ lúc đi đẻ không hiểu sao có đông người đến mấy vẫn thấy cô đơn. Có ai cho một lời hỏi thăm thôi cũng thấy như vớ phải cọc. Ôi, mình biết ơn chàng biết bao bao nhiêu.
Hành lang ngoài ban công hẹp chỉ chừng 40 phân nhưng mỗi ô cửa của phòng chờ đẻ cũng phải chất chứa chục người nhà cố loi ngoi cái mặt vào nhìn con mình, dặn dò cháu mình, gửi đồ vào cho vợ mình là ít. Ai cũng bon chen chỗ. Còn ở trong, các bà mẹ tương lai mệt mỏi lĩnh đồ qua ô cửa. Chuẩn bị đón em bé, nhưng chẳng có ai là phấn khởi cười tung tóe, chúc tụng nhau cả. Ai cũng căng thẳng.
Sau nửa giờ vợ chồng tìm nhau, một chạy dọc hành lang tìm chỗ có thể chen được qua cánh cửa sổ, một cũng hớt hải chạy theo qua từng phòng ngó cửa, xem anh yêu của mình đâu. Chỉ có bốn cái cửa sổ của bốn phòng, nhưng lượn qua lượn lại đến mòn cả mặt. Cuối cùng cũng nhìn thấy nhau. Chàng méo xẹo rúc được mặt vào cạnh sườn của một bà béo chiếm gần hết ô cửa để hỏi han mình còn thiếu gì. An ủi đôi ba câu rồi hẹn trưa mang cơm lên. Tạm biệt nhau. Chàng đi. Mình ở lại với mọi thứ chơi vơi khôn cùng. Cắp túi đồ, thong thả tìm chỗ có thể ghé chân ngồi chờ. Ui cha, hóa ra đi đẻ là thế!


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 01:28 PM   #5
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

kinhcan88 có nghĩ là mình tảo hôn không đấy


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 04:06 PM   #6
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

22. LIÊN HIỆP HỘI PHỤ NỮ ... ĐI ĐẺ

Số bà bầu kín đặc mấy phòng chờ đẻ đến tối cũng vắng hẳn. Giờ mỗi giường chỉ còn hai người, tráo đầu đuôi cũng có thể nằm nghỉ tí rồi. Có lẽ ngày xưa mọi người bảo mình cái miệng to hơn cái mặt chăng, mà tính đến 7g tối mình đã quen sạch cả bốn phòng chờ. Hình như nỗi cô đơn và sợ hãi khiến các bà bầu dễ thân thiết nhau hơn. Khoác tay nhau đi lại khệ nệ trong hành lang vẫn còn vẳng tiếng khóc của trẻ và tiếng hét của một ai đó đang cố rặn. Những lời thì thầm rủ nhau trốn phòng chờ đẻ ra cổng tranh thủ gội đầu. Đâu đó có bà bầu không ăn được món nọ thì đổi món kia cho bà bầu khác rồi cùng cười. Thi thoảng các y tá cũng nhắc nhở không được ăn đồ khó tiêu như trứng, cơm rang ... để nhỡ đâu phải mổ đẻ lúc gây mê thức ăn dễ sộc lên thực quản, dễ sặc mà chết. Ai cũng vâng dạ răm rắp nghe theo.

Ở đây không có tiếng nói của thời trang, ai cũng rũ rượi trong bộ đồng phục nát bét nhàu nhĩ của viện. Hoa lá cành trên vải không còn nhìn rõ nữa. Áo buộc bằng dây nhưng có cái dây cũng không còn. Váy là hình chữ nhật cuốn tròn và có dây rút, bà nào vớ nhầm thì dây rút cũng thiếu, đành báo với người nhà cho mượn cái kim băng. Mọi giày dép của bầu bị bỏ lại ngoài cửa, có mấy đôi dép lê tự bao giờ trở thành của chung. Ai leo lên giường thì mất dép. Đầu tóc ai cũng bù xù. Mà lạ thật, biết bao nhiêu con người đấy, chẳng thấy ai chải đầu làm đẹp.
Đêm thức nhất không thể ngủ được, hình như ai cũng vậy thì phải. Đèn thắp sáng trưng. Ngoài ô cửa sổ, người nhà của các nạn nhân đi đẻ vẫn ồn ã chuyện trò hoặc chới với căn dặn. Trong này, hành lang tiếng lết dép của các bà bầu đi lại, tiếng trẻ khóc ré lên mỗi lần xuất xưởng. Tiếng bà bầu ỉ ê rên rỉ hay khóc thét nghe miết cũng thành quen. Thi thoảng tiếng dụng cụ y tế loảng xoảng trên chiếc xe kéo bằng inox đánh rầm một cái khi cô y tá kéo xe qua một khe hở gạch. Cứ hai tiếng một lần, hai cô xinh xinh thực tập viên đi nghe tim thai các bà mẹ. Vậy là 3g sáng cũng như 3g chiều mà thôi. Ở đây, không có ngày và đêm.
Mấy đứa cùng nằm phòng chờ số 12 bắt đầu thân nhau nhưng cũng căng thẳng vô cùng. Vì phòng này nằm ngay cạnh phòng đẻ nên cứ giật mình thon thót sợ hãi. Ở đó có cái Nguyệt xin nhất, có lẽ vì thế người nhà của nó cũng chiếm số đông nhất ngoài cửa sổ. Cái Phương béo tròn dịu dàng thành phần gia quyến giống mình, chỉ có hai vợ chồng, một trong một ngoài thôi. Một cô bé nữa ở tỉnh xa về đây do thai bảy tháng vỡ ối mà chưa đẻ được, đã nằm trước hai ngày rồi. Và một bạn nữa có chồng lúc nào cũng lẩm bẩm:
- Nó đi đẻ còn ngủ được, mình chỉ đi theo thôi mà lại mất ngủ mới dở hơi chứ.
Anh chồng vui tính ấy luôn đứng chờ ở ô cửa cho vợ ăn hết khẩu phần ăn mang vào. Mua cháo chân giò cho vợ ngoài cổng, vào đến phòng thì còn cháo hết chân giò.
- Thôi anh về đi, cuộc chiến còn dài mà. Có gì em gọi điện cho. Bác sĩ bảo em còn lâu.
- Em còn cần gì nữa không? Có cần anh ở lại không?
- Không, em đủ rồi. Anh đi đi kẻo khuya.
- Ừ, anh về nhé.
Mình và chàng quyến luyến chia tay hệt như dạo mới yêu. Vậy mà có lúc mình cảm thấy những giây phút xao động ấy sau ngày cưới đã chết chỏng rồi. Mưa đông ướt đầy trên vai áo rét của chàng. Chàng vội vã đến mức tả tơi hai tay hai cặp lồng, đầu đội mũ bảo hiểm, túi áo nhét sữa, túi ni lông, và giấy bút cái phồng to cái phồng bé. Chàng bảo: đội mũ nặng thật nhưng cho nhanh, nhỡ đâu phải nhào đi hay đỡ phải mở cốp cất mũ. Kể ra đàn ông đi cổ vũ cho quy trình vượt cạn cũng khổ lắm, nhất lại vào đêm đông.
- Ơ, thế ông này về à? Không ở lại với chúng tôi cho vui. Yên tâm, có chỗ ngủ hết rồi. Khách sạn Hilton hẳn hoi nhé. Ở lại cho vui, ông ơi.
Anh cháo chân giò vỗ vai chàng và chỉ về phía dãy nhà mới xây còn bỏ hoang đối diện dãy nhà chờ đẻ. Ở đó mấy ông chồng phụ tá liên hiệp hội phụ nữ phòng 12 đã rải sẵn những chiếc áo mưa ra nằm rồi. Hóa ra ở ngoài hành lang mưa gió ấy, các ông chồng cũng có hội có thuyền. Thân ơi là thân.

Ngày thứ hai

Nếu có ai phỏng vấn xem cái gì ấn tượng nhất ở bệnh viện phụ sản thì chắc mình sẽ trả lời: nhà vệ sinh.
Trời ơi, trời có xuống đây đi đẻ cũng không thể tưởng tượng được. Gần một trăm con người nơi đây mệt mỏi chờ đợi một cái nhà vệ sinh duy nhất. Bẩn dễ thương chứ nếu miêu tả là dễ sợ thì quá xoàng xĩnh.
Nỗi khiếp sợ thứ hai của các bầu con so là những lần giao ca khám nhận. Hai ngón tay của bác sĩ thì quen rồi nhưng cái lối ra cho em bé thì chưa quen. Vậy là mỗi lần khám xét, khua khoắng, bà bầu nào cũng nhắm tịt cả mắt, khó chịu đến rùng mình. Đứa nào cũng đùn đẩy nhau lên bàn đầu tiên. Vì không phải chỉ có bác sĩ khua khoắng mà còn có cả bác sĩ thực tập khua khoắng. Người ta gọi họ là ... sinh viên thực tập.
- Yên tâm, đêm nay sẽ đẻ!
Lời bác sĩ như thể lời của trời đất. May quá rồi, chứ cứ ở đây mãi chết vì stress chứ không phải chết vì đau đẻ mất. Mình mừng rỡ báo tin cho chàng và dặn chàng đêm nay ngủ lại. Cái Phương bảo mình:
- Mỗi lần y tá gọi người nhà ra xem mặt một em bé xuất xưởng và một cái xe đẩy bà sản phụ sang phòng điều dưỡng là một lần sốt ruột nhỉ.
- Ừ, yên tâm rồi sẽ đến lượt chúng mình, bà nhỉ!
Hai đứa nắm tay nhau đi nốt quãng hành lang đi bộ còn lại cười rinh rích. Đồng cảm.


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 11-26-2009, 04:07 PM   #7
a
 
a's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HN
Bài gửi: 597
Default

23. MÌNH CÓ MỘT EM BÉ

6g tối

Hình như cái gì đó bắt đầu rậm rựt trong bụng. Nó tăng dần, tăng dần từ đằng lưng đau lại. Mẹ ơi, hình như con bắt đầu chiến đấu này.

8g tối

Vừa khéo, cả phòng đứa nào cũng bắt đầu đau. Góc này cuộn tròn trong chăn nhăn nhó. Góc kia bám trụ cột căng màn run rẩy. Ngoài cánh cửa, mình và cái Phương cố đi nốt những bài đi bộ cho con chóng tụt. Đau theo cơn nên lúc nào rộn ràng là lại vội đứng áp vào tường. Hết, lại đi bộ. Đau gì mà cứ như giả vờ ấy.
Mình ăn được nửa suất cơm chàng mang vào thì không thể tiếp tục. Đúng là có thế này mới thương mẹ đẻ xưa kia. Bà chị nào nói đến sinh con, ai cũng miêu tả khiếp lắm, như vụ big bang động trời. Giờ mình mới thấm nhuần. Những sinh linh bé nhỏ đang thúc giục thời gian nên ra sức quẫy đạp. Và có lẽ vì thế mà cái đau này khác hẳn bất cứ sự đau đớn nào khác. Mẹ chồng mình mô tả: đau như giời ù.

10g tối

Bác sĩ khám nhận bảo là đã mở hai phân. Mừng te tua. Chắc đêm nay là đẻ thật. Họ bảo mình khuân bình nước vào phòng trong nằm máy nghe tim thai. Nằm mãi, nằm mãi chỉ tổ ê lưng, chẳng thêm được phân nào. Chàng lúc ấy mới từ nhà ra, sẵn sàng đêm nay ngủ lại Hilton, nhìn quanh phòng không thấy vợ đâu cả. Chàng nhắn tin: "Em trốn viện đi đâu à?". Nhưng chắc các bà bầu khác ở lại phòng cũng nói cho chàng biết. Tệ thật, không tin tưởng vợ gì cả.

12g đêm

Cơn đau đã bắt đầu quá sức tưởng tượng. Nắm chặt hai thành giường, tay mình run lên vì cố ngậm miệng không gào ra thành tiếng. Nhìn thấy chàng cứ trợn tròn to mắt ở cửa sổ đứng nhìn, tự dưng mình phát cáu. Phòng chờ trở nên sôi động hẳn, đứa nào cũng ôm cột, ôm cửa, ôm giường. Chỉ chờ hết cơn đau, mình vội vàng thu xếp đồ đạc chuyển ra cửa sổ cho chàng. Phòng khi đi đẻ không quay lại phòng nữa. Chưa kịp chuyển, cơn đau lại lới. Mình ngồi bệt không dậy nổi, chàng cằn nhằn, mình gằn mắt nhìn chàng căm hận rít lên cáu từng câu từng chữ:
- Thằng kia, có im đi ngay không?
Cả đám mấy ông chồng đang bu đầy cửa sổ cười rúc rích, chỉ có chàng im phăng phắc.

1g sáng hôm sau

Cố đi bộ cho chóng hết cơn ác mộng này. Đi rồi lại dựa tường. Dựa tường rồi lại đi. Bặm môi lại để đi. Cố an ủi mình bằng ý nghĩ: đi nhiều cho chóng đẻ nào, mấy đứa kia cứ lăn lộn trên giường, chúng nó sẽ còn lâu.
Khám nhận.
Bác sĩ bảo chỉ mở một phân. Ô hay, vừa nãy hai phân cơ mà? Mình bò lên giường làu bàu:
- Chỉ vì đi bộ mà mất toi một phân. Biết thế nằm lăn lộn còn sướng hơn.
Bác sĩ tiêm cho một mũi kích thích vào đùi. Đau nhớ đời, hét lên ôi trời ơi rồi mình phải tự bám tường mà đi khập khiễng về phòng. Y tá họ mắng: To mồm! sợ họ thật.
Chồng cái Phương ra hiệu nhắc vợ đi bộ tiếp. Từ phong khám nhận về, nó cũng hét lên giận dữ:
- Bộ, bộ cái gì, lại giảm một phân đây này. Hồi nãy mở ba phân, giờ lại nghe bảo còn hai phân. Bực cả mình.

3g sáng

Đau quá, mình ôm chặt lấy cái Phương khóc. Nó an ủi, vỗ về và dìu mình sang phòng đẻ. Mấy cô y tá gỡ mình ra khỏi cô bạn, không gỡ nổi. Khổ thân nó, vừa đau lại vừa dỗ dành mình. Mình vẫn chưa mở thêm được phân nào, nên lại bị gí vào nằm cái máy nghe tim thai. Đến giờ thì không thể chịu được nữa, mình bắt đầu gào to. Bà bác sĩ lớn tuổi bảo:
- Cô đừng có gào to thế, cố chịu đựng đi. Mọi thứ đều phát triển tốt mà. Cứ bình tĩnh.
- Mình vẫn cứ gào khóc.
- Ô hay, cái cô này hay nhể. Cô có biết cái giường cô nằm ngày xưa tôi sinh con cũng nằm không? Tôi cũng đau lắm chứ, nhưng tôi phải bặm môi chịu đựng, không kêu một tiếng nào để làm gương cho bệnh nhân.
- Hu ... hu ... vì cô là bác sĩ. Cháu thì chịu thôi, cháu không im được, cháu chết mất.
Thế rồi mình gào. Cơ địa mỗi người mỗi khác, cũng là đau đẻ, tất nhiên sẽ có người đau nhiều hay đau ít hơn. Mình vốn dĩ bình thường bị ốm đau cái gì cũng khổ sở lắm rồi, giờ còn bị mắng nữa, làm sao mà nhịn được chứ. Trong đầu mình lo lắng, tự đặt ra câu hỏi:
- Chết dở rồi, làm thế nào bây giờ, làm thế nào cho em bé ra khỏi bụng mình bây giờ. Trời ơi là trời, lần sau mà cho đẻ nữa thì có cho tiền cũng chịu. Sao mình lại khổ thế này. Cùng hưởng sung sướng như nhau, sao lại chỉ có mình chịu đau đớn thế này? Chẳng có ai người thân bên cạnh thế này, trời ơi là trời!
Mình vẫn gào thét, mấy chị đang nằm theo dõi tim thai ở giường bên cạnh cứ nhìn. Chắc mình cũng làm các chị ấy hoang mang. Các bác sĩ bỏ ra ngoài hết. Chỉ còn các bác sĩ thực tập. Họ đứng nhìn mình, người khoanh tay, người chống nạnh. Chắc họ đang xem khỉ không mặc quần, dang hai chân lên giá đỡ, bụng bị trói vào cái máy nghe tim thai, gào thét quằn quại.
- Này chị, chị mà kêu nữa là chúng tôi mặc kệc chị đấy.
- Bác sĩ ơi, em đau lắm, em có kêu một tí thì bác sĩ cũng để em kêu chứ. Bác sĩ thương em, bác sĩ là đàn ông làm sao hiểu được. Em đẻ đứa đầu mà, đã bao giờ em đau thế này đâu.
Mình kể lể như để vớt lấy tình thương còn sót lại trong những sinh viên thực tập. Nhưng họ nhìn nhau và bỏ ra phòng ngoài. Hình như họ đang cười đùa, trò chuyện và bổ cái gì ra để ăn thì phải. Nửa đêm mà, trực thế này họ cũng vất vả lắm. Mình đau đẻ mà còn buồn ngủ nữa là họ. Chẳng biết chàng ở bên ngoài như thế nào.
- Ối giời ơi, cứu tôi với.
- Có chuyện gì thế.
- Em đau lắm bác sĩ ơi. Bác sĩ cho em mổ đẻ đi, em chết mất.
Các bác sĩ thực tập chạy vào phòng mà trong tay vẫn còn cầm miếng xoài xanh. Tiếng bíp bíp từ máy đo tim thai kêu dồn dập. Mình thấy hoa hết cả mắt, toàn thân run lên cầm cập. Đau đã đành, giờ mình còn không hít thở được nữa. Mình có cảm giác như mũi bị cái gì đó chặn lại, ngực bị đè đá, không thể thở được.
Bác sĩ trực chính cuối cùng cũng chạy vào làm mấy miếng xoài nhét vội vào túi áo blouse. Lạ thật, sao mình vẫn để ý đến mấy chi tiết ấy nhỉ, món khoái khẩu của mình có khác. Chàng mà biết chắc giận mình lắm. chết đến nơi mà còn nghĩ đến ăn chứ không nghĩ đến chàng. Ôi, trời ơi!
- Thở đi!
- Thở mạnh lên nào! Thở đi cho con nó thở với chứ!
Bác sĩ vừa hét lên vừa ấn bụng mình xuống, tay thọc vội vào cửa ra của em bé để kiển tra. Hình như mình đang không thở được làm cho em bé bị thiếu oxy. Vì vậy mà máy báo tim thai rối rít báo động. Mình càng thở, càng cố thở lại càng run lên bần bật. Không nhấc nổi xương lồng ngực lên, mũi như bị đá đè.
- Bác sĩ ơi, cho em đẻ mổ đi, em không chịu nổi nữa đâu.
- Thở đi nào, cô không thở là em bé thiếu oxy lên não đấy. Cố lên, gần sáng là đẻ thôi.
Ôi trời ơi, bây giờ là 3h30 sáng rồi, gần sáng là bao giờ đây. Mình nghe thấy bác sĩ quay ra thì thầm với đám thực tập: "Tiêm cho ba mũi kích thích từ chiều tối đến giờ rồi, chọc vỡ ối cách đây hai tiếng rồi, sao giờ vẫn chỉ mở có hai phân nhỉ?". Vậy là mình mất hết tinh thần. Mình nắm chặt hai tay vào mép giường sắt mà toàn thân vẫn run lên bần bật. Chẳng biết đau đẻ được miêu tả bằng lời văn như thế nào, nhưng phải công nhận bà nào cũng khiếp sợ là đúng thôi.
Cuối cùng các bác sĩ cũng đồng ý cho mình mổ đẻ. Trong cơn đau tận cùng trái đất, chàng cũng được cho vào để thay quần áo cho vợ, nhìn vội nhau rồi mình bị ẩn đi. Chàng đứng ôm đám quần áo và bình nước, xa dần, xa dần.

...

Dàn đèn của phòng phẫu thuật bật cái bừng. Tất cả mọi người giống nhau hết thảy, kín mít. Chỉ có khác nhau cái mắt lộ ra thôi. Mình được dìu lên bàn mổ. Cái bàn nhỏ tí, nằm lệch ra là rơi khỏi giường. Có hai phần dôi ra để trói tay vào đó.
- Nào, nằm nghiêng nào, cong người lại, không được nhúc nhích nhé. Để gây tê cột sống nào, động đậy lệch ra là chết dở đấy.
- Bác sĩ ơi, cháu đau lắm, cháu không yên được đâu, bác sĩ giữa cháu hộ cháu với.
- Ừ, được.
Ông bác sĩ cười rồi giữ chặt mình. Một khi đã đau đẻ rồi thì tiêm thêm cái gì đó vào cột sống nữa cũng chẳng thấy đau gì nữa, giờ chỉ như muỗi đốt biển số xe mà thôi.
Toàn thân mình bắt đầu ấm dần. Từ thắt lưng trở xuống chỉ có cảm giác tê ấm. Bức màn căng lên chắc là cho bệnh nhân khỏi hết hồn. Nhưng mọi thứ lại được soi rõ qua cái chùm đèn trên nóc giường mổ. Mình sợ bị ám ảnh. Mình mệt nên chẳng cố để nhìn. Mình nhắm mắt mơ màng, chỉ còn tiếp cười nói của các bác sĩ.

Mười lăm phút sau...

Mình cảm nhận em bé được lấy ra trong sự hân hoan của kíp mổ. Chẳng biết có phải không vì ai cũng bịt mặt và cũng vì mình hân hoan. Cái bụng mình vẫn đang tiếp tục được khâu nhưng em bé đã được chùi cọ và quần tã xong rồi. Cô y tá bế ra cho mình xem mặt. Trời ơi, con tôi đây ư? Bao cố gắng nhìn căng cả mắt để thấy mặt con trong ảnh siêu âm giờ con đã ở trong chăn bông kia ư?
Một cô bé mắt to đen láy, mũi chấm trắng, đầu hói nh ông nội nhìn chầm chậm xung quanh, cái tay nhỏ tí xíu ròi ra khỏi chăn quờ quào.
Niềm hạnh phúc ứa trào ra nước mắt. Mình đã là mẹ. Và mình có một em bé.
- Nào, giờ ngủ đi. Mai tỉnh dậy thì ở phòng hậu phẫu rồi đấy.
Ông bác sĩ vỗ vỗ trìu mến vào má mình nhắc nhở. Mỉm cười, cố nhắn nhủ:
- Vâng, cháu cũng buồn ngủ lắm rồi. Nhưng bác sĩ ơi ...
- Cái gì thế?
- Đừng quên cái kéo nào trong bụng cháu đấy nhé!
- Ơ, cái con này, sao lại nói thế?
- Cháu nói đùa thôi mà.
- Nói đùa cũng không được nói thế. Nghe rõ chưa.
- Vâng, thưa sếp.
Mình được chuyển sang xe đẩy, trần nhà bắt đầu chuyển động như băng chuyền, tiếng bánh xe rầm rập đều đều như lúc ở phòng chờ đẻ mình vẫn nghe. Nhìn ngược trần nhà một tí ti rồi mình cũng ngủ mất.
Một trang mới bắt đầu.


Signature Yêu lịch sử là yêu nguồn gốc của mình
a is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Bookmarks


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quyền Sử Dụng
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt


Similar Threads
Ðề tài Người Gởi Chuyên mục Trả lời Bài mới gửi
Người Nhật khác biệt tới mức nào? thang Chuyện kinh bang tế thế 0 04-02-2014 08:50 AM
Quan hệ Việt Nam - Nhật Bản ngày càng thịnh vượng! thang Chuyện kinh bang tế thế 1 03-19-2014 09:37 AM
Nhật Bản khác ta những gì ? bb91 Bài viết Vàng 35 09-19-2010 11:11 AM
40 cách tỏ tình reina172 Đi một ngày đàng 0 09-06-2010 12:11 PM
Ý nghĩa câu nói chia tay của chàng bb91 Triết lý tình yêu 5 07-07-2010 12:14 AM

Powered by:MTG

E-mail: admin@muathoigian.vn



ChipLove's Family