Ngày nay sống ở thành phố mình chỉ cảm nhận được sự tấp nập của đường xá nhưng không thấy được sự yên bình . Cảm nhận được con người đang sống nhưng không cảm nhận được tình người trong chính những con người ấy !
Con người ở thành phố sao mà xa lạ không thân thiện như những người ở vùng quê mình . Mình sống ở tập thể vậy mà ngày nào lúc đi cũng như lúc về gặp ai mình cũng chỉ chào hỏi xã giao . Có lần mình gặp 1 bà cụ gần nhà đang đi chợ mình chào , bà ấy hỏi mình vài câu về chuyện học tập rồi bà ý rẽ vào ngõ . Sau khi chào tạm biệt mình chợt nhớ là đứa bạn gần nhà nhắn là bao giờ về qua nhà nó thế là mình quay lại . Chợt mình thất bà cụ lúc nãy đang hỏi chuyện 1 cụ bà khác hỏi " Con bé vừa nãy nói chuyện với tôi là con cái nhà ai nhỉ ? "
Bó tay luôn ! Chả bù cho mình khi về quê ( đấy là mấy năm mới về quê 1 lần ) vậy mà ai cũng nhớ , lại còn nói hồi xưa bé tý còn làm này làm nọ , bây giờ lớn rồi ....
Thật đúng như câu :
" Quê hương là chùm khế ngọt
Cho ta trèo hái mỗi ngày
.......
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người ! "