Kiếm Trong Diễn Ðàn Show Threads  Show Posts
Trang Chủ

Go Back   RA LÀ VẬY ^_^ KNOW HOW! > Vừng ơi mở cửa ra > Thông báo của Ban điều hành

Thông báo của Ban điều hành Hiện chưa có thông báo mới!

[Cuộc thi] Viết tiếp những mùa thu

Thông báo của Ban điều hành


Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Kiếm Trong Bài Xếp Bài
Old 09-29-2010, 11:22 PM   #1
PeCao
Active Member
 
PeCao's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: Đà Nẵng
Bài gửi: 381
Default

đây là bài tham gia của em ah.

Thu ký ức

Hôm nay, chạy dọc con đường ướt mưa. Dưới cơn mưa phùn se lạnh. Chợt nhận ra, mùa thu đã đến rồi. Ký ức về những mùa thu trước chợt ùa về trong trái tim tôi. Chợt nhớ…

Mùa thu đầu tiên. Mưa như trút nước bên ngoài căn phòng nhỏ xinh ở bệnh viện. Một con bé đã cất tiếng khóc chào đời trong niềm vui vỡ òa của cha, của mẹ, và của những người xung quanh. Tôi ra đời như thế đấy. Giữa cái se lạnh của mưa thu, giữa cái nồng ấm của tình thương. Có lẽ thế, mà tôi trở thành một cô bé dễ khóc đến nhường nào khi lớn khôn.

Mùa thu thứ 7. Nắm tay cha, lòng lo sợ, nỗi sợ vẩn vơ của con nít khi lần đầu rời khỏi vòng tay yêu thương của cha mẹ để bước vào ngôi trường vỡ lòng đầu tiên. Bao nhiêu cảm xúc khi ấy, liệu bây giờ tôi có còn nhớ. Chỉ nhớ đến cái siết tay nhẹ nhàng của cha, nụ cười hiền lành trấn an của mẹ khi tiễn hai cha con ra khỏi cửa, nhớ những giọt nước mắt của ông bà khi nhìn đứa cháu gái nhỏ bắt đầu học lấy cái chữ, cái mà thời của ông bà không có điều kiện để chạm đến.

Mùa thu thứ 11. Giữa màn mưa lạnh buốt, ôm lấy tay cha, òa khóc. Người ông đầy yêu quý của tôi mãi mãi không còn có thể mỉm cười với tôi nữa. Ông ra đi với nụ cười thanh thản, để lại trong tôi niềm day dứt về những tháng ngày có ông. Lặng lẽ nhìn bà tôi cầm lấy vạt áo lau nhẹ những giọt nước mắt trên khóe mắt nhăn nheo, nhìn mẹ tôi ôm lấy hai đứa em mà khóc. Và ngỡ ngàng với những giọt nước mắt của cha, âm thầm, lặng lẽ, và khi đó, tôi đã nghĩ, cha tôi là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên đời. Cha không để cho tôi nhìn thấy khi cha yếu đuối, nhưng với tôi, hình ảnh người cha nép mình bên cột nhà, bờ vai run lên đầy đau đớn đã khiến tôi chạnh lòng. Vì tôi biết, mất đi người mình yêu thương, thì cả những người mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối nhất.

Mùa thu thứ 15. Bật khóc giữa sân trường khi cha báo rằng cha sẽ ra đi, trong chính ngày khai giảng, mà bảy năm trước, còn tràn ngập yêu thương của cả cha và mẹ. Niềm vui ngày tựu trường đột nhiên biến mất. Mọi thứ trở nên trống rỗng. Đường về nhà hôm ấy sao dài quá, xa xôi quá. Những bước chân ấy, sao nặng nề quá. Nhìn cha lái xe đi trong ánh chiều đỏ rực. Nhìn mẹ đang loay hoay sắp xếp quần áo cho hai đứa em. Trốn vào thế giới riêng biệt, lặng lẽ khóc, lặng lẽ đau. Yêu thương trở nên vô nghĩa. Mọi thứ dần trở nên khác lạ. Thu mình vào thế giới riêng. Sợ hãi khi yêu thương, và chạy trốn khi được yêu thương. Tôi của những năm trước đâu rồi? Tôi của những nụ cười và nước mắt hạnh phúc đâu rồi. Đau lắm, đau đến mức cơ thể gục ngã.

Mùa thu thứ 18. Giấy báo đại học được gửi đến cùng lúc với giấy gọi của bệnh viện. Sợ hãi nhìn vào cái lịch phẫu thuật ấy, ước mong có một ai đó để chia sẻ. Cha trở về bên tôi. Cha già lắm, khổ lắm rồi. Nhìn cha, tự nhiên cái dũng khí tự đương đầu biến đâu mất, ôm lấy cha, òa khóc. Cái hơi ấm ấy, tôi đã tìm kiếm và chờ đợi suốt ba năm nay. Có lẽ khi tôi mất đi một thứ gì đấy, thì hạnh phúc của tôi lại quay về, với tôi. Lần đầu tiên sau ba năm cô độc, nhẹ mỉm cười, trước khi bước vào căn phòng màu xám lạnh lẽo…

Mưa lại đập vào cửa sổ. Mưa thu ấy. Mưa báo hiệu mùa thu đã đến rồi đấy. Mùa của những hoài niệm, của yêu thương, của ký ức. Mùa của những cơn mưa dai dẳng nhưng đẹp đến nao lòng. Và vì thế, tôi yêu mùa thu, yêu luôn cả con đường Nguyễn Văn Linh tràn ngập mùa hoa sữa trong mưa mỗi khi buồn tôi thường hay đạp xe dọc theo nó. Và yêu hơn cả, là những gì mà cuộc sống đã ban cho tôi. Mỗi cuộc đời là một món quà của tạo hóa, và mỗi người là một phần nhỏ bé trong món quà ấy. Trao đi yêu thương, để nhận về niềm vui và nỗi nhớ…nhớ một mùa thu dịu dàng và ngọt ngào…của riêng tôi…trong những ký ức vui buồn của tuổi ấu thơ…

Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:


Signature Một con bé hay mơ mộng, một con mèo thích nằm ườn ở nhà ngủ và đọc truyện, một con người không muốn lệ thuộc vào quá khứ...Và một đứa con gái ngu ngốc đặt niềm tin vào những ảo tưởng mơ hồ chỉ để níu giữ ước muốn được tồn tại...

PeCao is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 09-30-2010, 01:52 PM   #2
reina172
 
reina172's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 561
Default


Đó là cơn gió heo may lành lạnh qua vai, những hạt nắng vàng chanh dịu dàng nhảy trên mái đầu, hay bằng những hạt thu long lanh trong bàn tay nhỏ bé mỗi chiều nắng tắt.
Mùa thu về rồi đấy!Đưa tay dang rộng đón lấy thu, lòng tôi lâng lâng như chìm vào thiên đường tuyệt đẹp.Thu nhẹ nhàng gói mưa vào trong nắng, chập chờn những cơn mưa vội vã ban chiều, không mỏng manh như cô thiếu nữ e thẹn dưới ánh nắng chiều, thu ôm từng hạt nắng trong lòng dã quỳ, nhuộm vàng những cơn mưa phùn nhỏ phong sương. Tôi có thể cảm nhận được gió thu luồn qua, mang hương thơm nồng mùi hoa sữa, mạnh mẽ, vui tươi, lạc quan và một chút vồ vập, mùa thu đến không ai hay, như có bàn tay phép thuật thần kì đưa tay biến đổi đất trời.
“ Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”, tôi cảm nhận mùa thu bằng chính trái tim của mình, nhớ mỗi chiều thu bước nhẹ giữa sắc vàng hoa cải, hít thở thật sâu mùi vị quen thuộc, ấm áp của trời thu. Thật thú vị khi mùa thu tới chở theo những tà áo trắng, mang theo những ánh mắt tràn ngập niềm vui được gặp lại bạn bè, được bắt đầu một mùa thu kí ức mới- mùa thu tự trường.
Sẽ đôi lần sau giờ học, giờ làm việc, chầm chậm một mình dạo bước trên con đường vắng, nhìn lá rơi lác đác, bạn sẽ thấy lòng xao xuyến, muốn làm thơ, muốn hát vang, những lo toan thường nhật tan biến, kỷ niệm đẹp tràn về, thấy yêu thương khát khao vô vàn một ánh mắt từng làm rung động trái tim mình.
MÙA THU
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu thương
Và em có nghe khi mùa thu tới, mang ái ân, mang tình yêu tới!
(sưu tầm)
Mùa thu, mùa của sự lãng mạn, của thi ca, của những tâm hồn tràn ngập cảm xúc. Nhắc đến mùa thu, mình nghĩ ngay đến những con đường tràn ngập lá vàng, với bức tranh thu len lỏi màu nắng ấm áp. Mùa thu là mùa của những ánh mắt dịu dàng, những cảm xúc nên thơ, những con tim rung cảm. Ta không chỉ thấy sự chuyển mình của thời tiết mà còn rõ nét cả sự chuyển mình của tâm hồn. Lòng người như mênh mang với bao nỗi buồn vu vơ.

Những kỉ niệm tình yêu, đặc biệt là mối tình đầu thường gắn với hoa sữa. Đẹp, mong manh, ngắn ngủi như cái thuở ban đầu trong sáng ấy.


Đêm vắng tĩnh lặng, sắc hương như nồng nàn hơn, dịu dàng hơn. Không gian ngập tràn cảm xúc, hương hoa như ôm lấy từng khoảnh khắc, níu giữ bước chân, đọng lại trong sâu thẳm tâm hồn.
Giờ đã là cuối mùa thu. Bằng giờ này năm trước, hoa sữa hình như nhiều hơn bây giờ. Hoa sữa nở trắng trên tất cả mọi ngõ ngách nào có thể đi qua. Tôi còn nhớ y nguyên cảm giác lang thang khắp các con đường Hà Nội. Buổi trưa thì đi ăn. Buổi tối ngồi quán cóc Nguyễn Du để được tận hưởng trọn vẹn mùi thơm của cả một mùa. Mùi hoa sữa quyện vào từng cái ghế mây vỉa hè, từng cốc chanh muối, từng ánh mắt dịu dàng của những người đang yêu. Mùi thơm mà mỗi khi vô tình gặp trên đường là cả một khoảng thời gian lại hiện về, nao lòng, nhớ nhung ....

Mùa thu, mùa của mơ mộng. Có ai từng mơ ước như mình rằng, ngồi nhắm mắt bên một bờ hồ yên ắng và phẳng lặng, để xúc cảm nhẹ nhàng len lỏi, hay bước chân trên một con đường vắng, đầy lá vàng rơi, hát khe khẽ bài hát mùa thu... Những lo toan thường nhật nhờ thế tan biến, sinh lực lại đong đầy.
Mùa thu lúc nào cũng man mác buồn như thế, thu là những ngày ngắn ngủi giao hòa sau một mùa hè oi bức và để chuẩn bị cho mùa đông dài lạnh lẽo vì thế nhiều người mong thu sẽ dài hơn, để kịp cảm nhận hết vẻ đẹp gợn buồn ấy. Trong bốn mùa, mùa thu như một điểm nhấn, nó khiến người ta sống chậm lại cùng với những suy tư và hoài niệm.
Nhưng rồi cái nhịp sống tất bật hằng ngày không cho phép tôi mãi mơ mộng, vì mưa thu cũng sẽ ướt áo, ướt cặp, cũng sẽ khiến đường hoa trở nên gập ghềnh, ngao ngán, nắng thu làm ướt áo lúc tiếp tục công việc của một đời học sinh. Mệt, nhưng được lao động, được làm, được lắng nghe, chia sẻ với thu, đôi khi tôi bỏ quên lại bên kí ức những tháng ngày mệt mỏi.Tôi bước tiếp cùng thời gian để lại được nằm trong vòng tay trời thu, nắm lấy mùa thu.

Tôi xòe đôi tay nhỏ, hứng lấy những giọt thu để biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời.
reina172 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 10-04-2010, 12:02 AM   #3
Giang Min
Member
 
Giang Min's Avatar
 
Tham gia: Sep 2010
Bài gửi: 2
Default

Tìm thấy diễn đàn trong một lần tình cờ google search lấy tư liệu cho một bài luận về thời gian. Và cái title của cuộc thi khiến bản thân thực sự muốn viết






Tặng những mùa thu còn dang dở.




Tình thu.




- Rơi mất rồi…
- Cái gì rơi?
- Mùa thu của tớ.




Một sớm tháng chín mở toang khung cửa sổ, phát hiện ra bầu trời có màu lục lam. Xanh, nhưng trong suốt - ấy nhất định là trời thu. Cái vòm trời tĩnh lặng và bình yên đã để thương để nhớ trong lòng ai nhiều quá. Không náo nức như mùa xuân, không rộn rã như mùa hạ, cũng chẳng lạnh lùng mà quyến rũ như mùa đông, nhưng thu vẫn đẹp, đẹp một nét đẹp riêng, dịu dàng mà đắm say lòng người. Một khoảng khắc dừng lại ngước lên nhìn khoảng trời cao rộng kia, ta sẽ nhận ra cái thiết tha đa tình mà chỉ trời thu mới có. Không rực rỡ một cách nồng nhiệt, cũng không ảm đạm đến độ sắp tàn phai, chỉ là dịu dàng như một khuông nhạc cổ điển đủ để khỏa lấp những chỗ trống trong tâm hồn. Những đám mây xốp khoác lên màu nhẹ nhõm như ru lòng người về với chốn bình yên thực sự. Không phải nơi bắt đầu, cũng chẳng là nơi đi đến, trời thu chỉ ở lại trong tâm tưởng như một khoảng trống lặng yên cần thiết sau tất cả những ồn ào vụn vặt của đời sống hàng ngày. Đó là “mảng trời màu biển” sẽ mãi không đổi thay trong đôi mắt to tròn trong veo của những ngày thơ bé, là khoảng trời yêu thương sẽ mãi còn ở lại trong đôi mắt đa cảm của những trái tim đã trưởng thành. Là vẻ đẹp dịu dàng êm ái của đất trời…





Một sớm tháng mười bước đi vội vã, tình cờ bắt gặp một cơn gió ùa về thổi khẽ lên mái tóc kia. Ngỡ ngàng một chút thôi, để rồi lại nhận ra cái ve vuốt quen thuộc của gió thu. Không oi ả cũng chẳng hề buốt giá, nhưng đủ để xoa dịu lòng người. Đủ để cuốn theo những gì cần trôi đi và giữ lấy những gì nên ở lại. Những cơn gió khiến sân trường thôi trống vắng lá vàng rơi, khiến những tà áo dài trắng thôi bất động lặng lẽ. Những cơn gió dịu dàng đến kì lạ, nó khiến những tâm hồn cô đơn muốn chạm vào, muốn nắm lại, muốn giữ lấy. Những cơn gió chẳng bao giờ để lạc mất mùa thu của riêng mình… Nhưng đẹp nhất vẫn là khi gió ấy hòa tan vào nắng thu. Nhẹ nhàng như giọt cà phê khẽ chạm vào thành cốc, một chút cảm giác tựa như gặp lại miền kí ức để quên nơi quá khứ và lấp đầy những tháng ngày hiện tại. Có ai nói mùa thu chỉ làm nền để nắng gió tìm đến với nhau. Dẫu nắng và gió mùa nào chẳng có, nhưng chỉ đến độ thu về mới thực sự đồng điệu. Như đời người có nhiều cuộc tình nhưng chỉ có một cuộc tình để mãi mãi mang theo. Vì rằng mùa thu của đất trời cũng là mùa yêu của lòng người…





Một sớm tỉnh dậy không rõ ngày tháng, bất chợt thấy lại một sắc vàng nhung nhớ của những chùm ngâu bên cửa sổ. Không tươi tắn như màu vàng của hoa cúc đang độ nở bung, từng chùm ngâu giữ cho mình vẻ điềm tĩnh kín đáo. Ấy là một loài hoa thu có vị cay ngọt còn được dùng để ướp trà hay làm thuốc. Một loài hoa không hề phô trương cũng chẳng đài các, nhưng lại luôn nhắc nhở người ta về những giá trị bền vững của cuộc đời. Một loài hoa không bao giờ đơn lẻ, thanh thản giữa những mưa nắng của đất trời. Nhắc đến mùa thu, nhiều người sẽ nghĩ đến hoa cúc, hoa sữa… thay vì hoa ngâu bởi nó không cầu kì cũng chẳng nổi bật. Nhưng rồi bao mùa thu đi qua, bao mùa thu lại đến, ngâu vẫn nở như một hẹn ước không lời. Một sự chân thành mà chỉ những ai đã say lòng với hoa mới có thể cảm nhận. Một sự kiên định và mạnh mẽ mà có người phải dành cả đời mình để kiếm tìm và theo đuổi. Bao mùa hoa vẫn thế, chỉ có lòng người là đổi khác mà thôi…




- Giúp cậu nhặt lại này.
- Cảm ơn nhé.
- Giữ ở đây… và cậu sẽ không bao giờ đánh rơi nữa.




Bàn tay phải đặt lên lồng ngực trái, nơi nghe được những nhịp đập không gọi thành tên. Đôi môi khẽ nở một nụ cười, đáy mắt cong lên vẽ phác dáng hình của hạnh phúc. Ấy, là tình thu.









Thu dừng lại rồi. Ở trong tim.


11.45 pm 3/10/2010




Signature
Em sẽ chờ anh, đến khi hoa trường xuân nở...

thay đổi nội dung bởi: Giang Min, 10-04-2010 lúc 12:09 AM
Giang Min is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 10-04-2010, 03:29 PM   #4
meomuop_meomeomeo
meomuop là anh!
 
meomuop_meomeomeo's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: Thừa Thiên Huế
Bài gửi: 813
Default Bánh sắn và hoa sữa...

Từng ở Hà Nội để đón ít nhất một mùa lạnh về, có lẽ đây là dấu ấn bình dị nhưng sâu sắc nhất trong không ít người trẻ. Bài viết này chỉ nhắc đến những suy nghĩ, hoài niệm về một trong những điều giản đơn và nhỏ bé giữa Thủ đô ồn ào và gấp gáp của những người trẻ xa quê, của những người trẻ mải mê mưu sinh và ấp ủ hoài bãi ngoài kia,...và của những người trẻ đang bâng khuâng đón thêm một mùa lạnh cho riêng mình....

Không toát ra vẻ kiêu sa sau những lớp bóng kính hay với cái giá ở lưng chừng suy nghĩ, bánh Sắn khác với Cốm hay những thứ bánh bình dân khác ở vẻ mộc mạc vốn có.

Đầu tiên, bánh Sắn chỉ xuất hiện khi mùa lạnh về.và phải là từ chiều tối trở đi nhé. Phóng vội ngoài đường trong mấy lớp áo để về nhà, bổng thoảng đâu mùi thơm dễ chịu, nhẹ nhàng đủ làm ấm lòng khi ngoặt qua ngã tư hay những đoạn vỉa hè dọc KTX các trường Đại học, bất chợt nhận ra mùa lạnh đã về...Phải, với những người trẻ xa quê, mùa lạnh về phải có một dấu hiệu nào đó đã được hằn sâu vào kí ức, phải là một cái gì đó vô hình hay hữu hình gắn bó với mình suốt một thời gian dài báo hiệu.Mùa lạnh về không có nghĩa là gió lạnh về, là bầu trời xám xịt...

Này nhé, chẳng là bánh Cốm, mà có là các loại bánh khác như bánh Khoai, bánh Ngô,... vẫn thua bánh Sắn ở cái khoản nhanh gọn đơn giản.Không dầu mỡ, không lỉnh kỉnh chai lọ, bánh Sắn chỉ cần 1 bếp than hoa nho nhỏ, 1 cái vỉ nướng cũng nho nhỏ và một cái khuôn cũng nho nhỏ nốt. Được làm từ sắn luộc, một chút cơm dừa, chút xíu đường, bánh sắn thức tỉnh cái dạ dày cồn cào rồi dỗ dành nó ngủ yên, bánh sắn làm những bước chân vội vã trong đêm chậm lại, trở nên từ tốn, và kéo cả những kiếp người làm đêm ngồi gần nhau hơn trong cái rét giữa Mùa....




Trong tôi, bánh Sắn gắn liền với quãng đường Tạ Quang Bửu chỗ gần cổng KTX. Chỉ ngồi rải rác khoảng 3 bếp nướng thôi, nhưng mùi bánh thơm phức cả đoạn đường nhỏ ấy hàng đêm.Ai đi qua đoạn đường ấy, cũng ngoái lại nhìn...có người thì dừng lại mua vài cái, có người thì tự tìm hiểu được nguyên nhân của mùi thơm mời gọi kia, rồi đi tiếp với nụ cười thoáng qua trên môi...một khám phá nhỏ để cuối ngày vẫn có thêm điều mới...Và có bạn nào đã thưởng thức một chiếc bánh sắn cạnh 1 gốc Sữa chưa nhỉ? Bánh Sắn và hoa Sữa chỉ xuất hiện cùng nhau ở thời điểm cuối Thu thôi...Khi mà thứ hoa trắng muốt nhưng ngào ngạt níu kéo và kén chọn kia đang tỏa nốt những tinh túy còn lại để tiễn Thu và đón Mùa mới về...Có thể gọi đó chính là khoảnh khắc giao mùa chăng? Hay là khoảnh khắc giao ban giữa 2 mùi hương báo hiệu mùa về cho những ai là sinh viên, những ai đã và đang mưu sinh ở đất Hà thành....




Cây Sữa đối diện bể bơi Bách Khoa, nơi ngày xưa là văn phòng Đoàn và bây giờ là Công ty In Bách Khoa _ là cây Sữa đầu tiên tôi biết, cũng là nơi đầu tiên tôi biết đến mùi hương hoa Sữa. Có ai từng leo lên hái hoa Sữa bao giờ chưa nhỉ? Chỉ hái một bông thôi, có thể là cho mình hoặc dành tặng 1 ai đó...Ngày ấy họp Đoàn xong, mon men trèo lên lan can tầng 2 thò tay ra với nhưng chẳng tới, đánh liều trốn bảo vệ trèo tót lên cây, chọn cho mình 1 chùm đang chúm chím nhưng đủ ngào ngạt...và giật mình khi thấy dưới chân mình 1 chú Becgie âm thầm thè lưỡi ngẩng đầu quan sát, xa xa chút nữa là anh bảo vệ tủm tỉm cười làm ngơ đang pha ấm trà...

Mùa Sữa qua đi để lại bao trống trải và xáo trộn, bao riêng tư và ngọt ngào, bao tiếc nuối và bâng khuâng của tôi, của những người trẻ đang hối hả và hăng say...Tôi xin phép gọi mùa Lạnh là mùa bánh Sắn.Hết mùa sữa là tới mùa bánh Sắn, để làm ấm lại những bước chân, những suy nghĩ vội vàng...Trong những phút vội vã của cuộc sống cuộn trôi, chút hương bình dị khiến người ta điềm tĩnh lại.Và tuyệt nhất là khi bạn nhận ra khoảnh khắc giao mùa không phải bằng nhạc, bằng thơ, cũng không phải có ai đó thì thầm vào tai bạn, mà chính bạn nhận ra khi đang bước vội vã, và bận nhận ra nhờ hoa Sữa và bánh Sắn...

Sắp rồi đấy...có ai chia sẻ cùng tôi những cảm nhận này và thử nghiệm chút không nhỉ?Một ngày bạn về hơi muộn nhé, và đi ngang qua đoạn đường đối diện bể bơi Bách Khoa...:D:D


Signature Mỏng manh một cánh sầu đông
Mỏng manh chút tím hương đồng chân quê
Mỏng manh rụng một câu thề
Sao em nỡ giẫm lối về mỏng manh....

thay đổi nội dung bởi: meomuop_meomeomeo, 10-04-2010 lúc 04:11 PM
meomuop_meomeomeo is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 10-05-2010, 11:58 PM   #5
duyniceboy
Super Moderator
 
duyniceboy's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: HCM
Bài gửi: 1,804
Default

Mùa thu là gì????



Thật khó mà cảm nhận được hết cái Thu đầy chất thơ mộng như những bạn sinh ra và lớn lên ở Bắc.
Nào là bánh sắn hoa sữa,gió heo mây,nắng nhạt màu,mưa giăng lá đổ.
Ở cái đất Sài Gòn chỉ 2 mùa nắng mưa.Đối với tôi mùa Thu là những tháng cuối của mùa mưa.Để rồi tạm biệt những ngày mưa bất chợt hòa mình vào không khí se lạnh của những tháng cuối năm.
Khi bé tôi nghĩ mùa thu là mùa cắp sách đến trường.Vui biết bao được gặp lại bạn bè,thầy cô sau những tháng hè ôi ả.

Là những lần băng mưa trên chiếc xe đạp cà tàn.Về đến nhà bị sạt cho 1 trận vì để tập sách ướt nhem.

Là những buổi chiều tan học lang thang hàng Net cùng đám bạn thân.Và đến tận bi giờ sau hơn 8 năm chúng tôi khác xưa kia nhiều lắm.Nhưng vẫn có 1 thứ không thay đổi.

Là những lần vội vàng tìm chỗ trú mưa trông thấy thấp thóang đâu đó những cô bạn trong chiếc áo dài ướt sũng.Và cứ thế chúng tôi dõi theo mãi

Là 1 tháng học quân sự.Dầm mưa dãi nắng nhưng vui.Nhớ lắm những ngày lăn lê bò trường,ăn bờ ngủ bụi.Tụ tập chọc phá đám con gái tiểu đội bên.

Là cái tình yêu bồng bột của những ngày đầu sinh viên.Dù đã xa nhưng bi giờ vẫn còn đau

Thu trong tôi là những kỷ niệm của những gì đã xa vắng.

Là mùa của những tâm hồn thơ, là mùa của những cuộc chia ly.Lang thang đâu đó trên blog.Vẫn bắt gặp những người lẻ loi.Những cuộc tình chia xa.
Tại sao mỗi độ thu về lại có nhiều cặp chia tay thế...Hay là vì cảnh buồn thì tình có vui đâu bao giờ.

Không biết viết tiếp thế nào nữa.Hix,nên tạm dừng ở đây không 1 hồi lại lạc đề thì khổ =.=

thay đổi nội dung bởi: duyniceboy, 10-06-2010 lúc 12:02 AM
duyniceboy is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 10-06-2010, 01:14 PM   #6
RRRRRRR
# Some where in time #
 
RRRRRRR's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: Some where in time
Bài gửi: 1,466
Default

Thời hạn của cuộc thi đã hết. Trong 48h nữa, Ban giám khảo sẽ công bố kết chính thức kết quả cuộc thi.
Cả nhà vui lòng chờ nhé!
RRRRRRR is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Old 10-12-2010, 08:30 AM   #7
kinhcan88
 
kinhcan88's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 1,555
Default

bài của bạn Giang Min hay quá
kinhcan88 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Bookmarks

Tags
cộng đồng , giải thưởng , muathoigian.vn , những mùa thu , viết tiếp


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quyền Sử Dụng
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt


Similar Threads
Ðề tài Người Gởi Chuyên mục Trả lời Bài mới gửi
Đặc điểm của những con người thành đạt luomlat_goo Tư duy thành công 2 04-08-2018 08:04 PM
9 thói quen của những người giỏi quan hệ luomlat_goo Đi một ngày đàng 0 01-15-2014 10:48 AM
Kết quả và giải thưởng cuộc thi: Viết tiếp những mùa thu. RRRRRRR Thông báo của Ban điều hành 9 10-15-2010 10:24 PM
Bí quyết kinh doanh online và bán hàng trực tuyến girlvampire Kiến thức chuyên ngành 2 12-06-2009 05:55 PM

Powered by:MTG

E-mail: admin@muathoigian.vn



ChipLove's Family