Đã có lúc tôi muốn khóc, khóc thật to thật thoải mái, bởi khi khóc xong bản thân tôi biết rằng mình đã làm được 1 việc cho chính mình nhưng tôi đã không làm được...
Đã có lúc tôi muốn hét, hét thật to thật vang để cho tất cả mọi thứ trong lòng tôi bay theo gió và dần sẽ mất đi thế nhưng tôi đã không làm được ...
Đã có lúc tôi muốn cởi đi 1 cái áo, bỏ đi 1 cái mặt nạ mà tôi đã đeo nó hơn 20 năm và càng ngày tôi càng thấy nó nặng nề hơn nhưng thay bằng việc cởi bỏ nó thì tôi lại khoác cho mình 1 cái áo dày hơn, 1 cái mặt lạ khác có thể cái mặt đó khiến cho rất nhiều, rất nhiều người ghét bỏ và xa lánh tôi nhưng tôi phải làm vậy vì có lẽ cái cảm giác không yên tâm và cái cảm giác sợ mất đi cái gì đó quan trọng đối với mình, sợ chính những cảm giác quá gần gũi và quen thuộc.
Khi mà ta đã bắt đầu dựa dẫm vào ai đó, khi mà ta đã quen được đùm bọc, quen được chăm sóc, sẽ đến 1 lúc nào đó chính ta không thể đứng dậy được khi không có sự giúp đỡ...
--- Dù tôi có mặc trên người chiếc áo dày như thế nào, cái mặt nạ tôi đeo có thay đổi ra sao thì có lẽ nó vẫn là 1 phần tính cách của tôi,và dù bạn có thấy tôi thay đổi ra sao thì chắc chắn 1 điều trong lòng tôi tôi vẫn yêu tất cả các bạn giống như tôi đã từng yêu các bạn.
Đã nhiều lúc thấy rằng như thế rất mệt mỏi nhưng có lẽ đúng là rất mệt mỏi thật nhưng nếu cố gắng chắc chắn vẫn làm được, và chắc chắn lúc nào nụ cười vẫn thường trực trên gương mặt
Chắc chắn có nhiều người sẽ buông 1 câu : Sao mà khổ thế chứ nhưng mà hãy cứ thử đặt lòng mình, thử suy ngẫm 1 phút xem mình có bao giờ như thế không ?