Xa nhau rồi,mọi thứ nơi em trở nên thừa thãi.Em nhớ Anh,nhớ dáng hình thân thuộc cùng bộ quân phục giản dị.Ra đường khi bắt gặp màu áo đó đi ngang qua Em lai nhói lòng,vừa mong gặp Anh,vừa giận Anh,giận ghê gớm nếu không muốn nói là....về nhà Em lại khóc.
Trách mình rồi lại trách Anh.Nhưng muốn hay không cũng đành vậy,phải đối mặt với thực tại mà.muốn tha thứ nhưng Anh không cần sự tha thứ.Vậy em sẽ tự tha thứ cho mình.tha thứ cho mình vì tội yêu Anh nhiều quá.hi vọng vào thời gian.
Mỗi lần ở một mình em lại khóc,Em nhận ra rằng mình không thể nào quên được Anh dù Anh là người làm Em đau.Em đã cố tình quên Anh,đã ghét Anh,hận Anh thật nhiều nhưng tất cả đều vô vọng.Em vẫn không thể nào quên Anh,đơn giản vì Em yêu Anh rất nhiều.
Anh đã từng bảo Em hãy tin tưởng vào tình yêu của Anh.Tình yêu của mình có đổi thay hay không đều do Em quyết định vì Anh luôn yêu Em.Em đã không biến sự chờ đợi của Anh thành con số không như Anh lo sợ.Nhưng ngược lại Anh đã mang đến cho em những gì?
Một năm trôi qua,càng cố quên Anh lại càng làm Em nhớ.Những lúc lững thững đi ngoài đường,Em muốn tìm trong dòng người tấp nập kia hình bóng của người mà em yêu
Đây là 1 câu chuyện có thật , nếu bạn là người ghé qua đọc nó, bạn nghĩ sao về suy nghĩ của cô gái trong này, có thể nói thật giùm mình nhé
uh , có lẽ là cái cảm giác bị bỏ rơi khó chịu lắm, tình hình này có khi chủ động bỏ rơi người ta cũng nên để rồi không có cái cảm giác khó chịu đó nữa nhỉ ?
VuNam àh , định kiếm bà chằn nào đó , nghe thì có vẻ quen quen