|
|
|
Triết lý tình yêu Cách duy nhất để giữ tình yêu là hãy xây nó. |
|
Ðiều Chỉnh | Kiếm Trong Bài | Xếp Bài |
08-24-2009, 06:50 PM | #1 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 436
|
những chuyện tình củm...
chuyên 1: Anh và em.........ngày chia tay
Ừ thì chỉ còn hết đêm nay thôi, ngày mai em với anh đã thành “bạn bè” rồi. Nghĩ cũng buồn cười quá anh nhỉ, mình bắt đầu mối quan hệ bằng hai chữ “bạn bè”, mất ngót nghét 1 năm dài để dệt mối quan hệ đó thành một – cụm – từ - khác và rồi sau 3 năm lại trở về điểm xuất phát. Cứ như người ta đi hết một vòng trái đất để cuối cùng kết thúc tại điểm bắt đầu. Mới hôm qua, em còn yêu yesterday once more, nothing to lose, … và những ca khúc bất hủ khác. Ghét ngôi nhà hoa hồng, cầu vồng khuyết… thì hôm nay em nằm đây, gặm nhấm “ Ngày mai em đi” chỉ vì nó rất…rất…tâm trạng. “Sao không hôn anh như ngày đầu tiên em đến, sao không ôm anh như ngày nào còn thương mến….” để làm gì anh nhỉ? Nụ hôn ta trao nhau chỉ làm môi em mặn đắng, giọt nước mắt đã rơi rồi dù thật lòng em không muốn khóc, thấy hai đứa cứ dần xa….dần xa…cho đến một ngày xa hẳn khỏi trái tim nhau mà không đứa nào buồn níu kéo. Em đã nói với anh thôi hai đứa cứ làm đứa con có hiếu, mình đành phụ tình nhau, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao lòng vẫn cứ quặn đau. Ngày hôm qua rồi sẽ trôi đi nhưng nỗi đau của anh và em còn ở lại. Ba năm bên nhau giờ hai ta đi về hai phía… phía không nhau. Ở nơi ấy vẫn có em, vẫn có anh, vẫn còn đó một tình yêu nhưng đã trở thành xa xôi. Chủ nhật buồn, em đi nhuộm tóc…nhìn đứa con gái trong gương với đôi mắt to, mái tóc dài màu tím đỏ xa lạ đang nhìn lại mình, tự nhiên thất xót xa trong lòng. Là em đấy, em của một ngày không anh với ánh nhìn buồn tênh xa vắng, với những ý nghĩ muốn nổi loạn cứ cuộn trào trong lòng. Thực ra em muốn cắt ngắn đi mái tóc của mình, muốn thay đổi hoàn toàn em của ngày hôm qua dù chỉ là thay đổi bề ngoài nhưng rồi lại thôi. Em làm thế để làm gì? Có thay đổi được gì hay chỉ làm mắt mẹ thêm buồn, lòng mẹ thêm trĩu nặng. Và anh, có lẽ cũng suy nghĩ như em, đã thay mái tóc quen thuộc bằng cái đầu lạ hoắc làm em suýt không nhận ra anh giữa phố đông người. Hai mươi lăm tuổi, đã đủ lớn chưa anh nhỉ? Sao hai ta cứ phải sống cuộc đời mình bằng sự sắp đặt của người khác (người khác là…cha mẹ của em và anh đó, gọi như thế là em hỗn hào quá phải không anh?). Cái gì gọi là tôn giáo, cái gì gọi là tín ngưỡng, những điều đó đối với em không là gì nhưng lại là tất cả, là bức tường cao vời vời mà cả em và anh chẳng thể vượt qua, cứ mỗi lần định bước vượt qua là ánh mắt mẹ, là tiếng thở dài của ba, là lời nói vẳng bên tai của anh chị hai níu chân em lại. Em có thể không làm con chiên ngoan đạo nhưng em không thể làm đứa con bất hiếu. và em biết anh cũng thế nên….đành thôi. Ngày hôm nay đã khác ngày hôm qua, và ngày mai…ngày mai…ngày mai nữa sẽ ra sao em thật lòng không dám nghĩ. Mọi người bảo em và anh yếu hèn không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, là tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua thử thách, là … hàng ngàn lý do để chỉ chích quyết định của hai ta nhưng chỉ có em và anh hiểu mình thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nếu chị hai không đi lấy chồng sớm, nếu em không phải là niềm hy vọng của ba mẹ, nếu em không gánh trách nhiệm của 2 đứa em nhỏ còn lại trên vai và nếu anh không phải là con một, là người thờ tự hương khói của dòng tộc thì mọi chuyện đã khác. Trong hàng ngàn hàng vạn chữ nếu em chỉ mong rằng nếu ngày đó…đôi ta không gặp nhau, thì mình đã không yêu, không đớn đau như lúc này. Nhưng chỉ là đau buồn quá nên em nghĩ thế, chứ nếu cho em lựa chọn lại một lần nữa em vẫn muốn được gặp anh, yêu anh dù một ngày trái tim em phải đau đớn. Vì có anh 3 năm qua em đã thật sự hạnh phúc, vì có anh 3 năm qua em thấy cuộc sống mình thật sự ý nghĩa. Mọi thứ tuy ngắn ngủi nhưng là một kỷ niệm đẹp trong tim em dù đau đớn. Cảm ơn anh vì đã ở bên em, cảm ơn anh vì đã cùng em chung bước. Đã không còn yêu nhau mình xem nhau như bạn, trở về điểm khởi đầu của ngày xưa ấy. Một tình bạn mà em sẽ nâng niu gìn giữ, còn tình yêu xin anh hãy cất giấu trong ngăn tim bé nhé nhỏ của mình, như một ký ức đẹp, một giấc mơ hoa mộng, một thời bao dấu ái và…mong một ngày nào đó sẽ có thể lãng quên…như em Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:
|
08-24-2009, 07:11 PM | #2 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 436
|
chuyện 2:lời nói muộn màng
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ.... - Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui... - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu - Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói - Trò chơi gì cơ??? - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao?? - .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào?? - Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu... - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ. Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh...... Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước.... Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó.. Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm 1h23 - Em khát quá-Linh nói - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào?? - Mua cho em một chai nước khoáng đi 1h45 Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh: - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ 11h51 trưa Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra. - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy. Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!! 11h58 Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh... Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...! : hichic Một câu chuyện cảm động phải không các bạn? Nhưng rất tiếc kết chuyện lại không có hậu một chút nào. Câu chuyện này cũng có một chút tương đồng với một câu chuyện có thật của tôi. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng: hãy nâng niu trân trọng những giây phút được ở bên nhau,đừng để khi hạnh phúc trôi qua rồi mình mới cảm thấy hối tiếc. |
Bookmarks |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|
Similar Threads | ||||
Ðề tài | Người Gởi | Chuyên mục | Trả lời | Bài mới gửi |
Đặc điểm của những con người thành đạt | luomlat_goo | Tư duy thành công | 2 | 04-08-2018 08:04 PM |
Bí quyết Lấy chồng giàu!? | bb91 | Triết lý tình yêu | 9 | 05-10-2013 03:21 PM |
Những câu nói hay về tình yêu | dokieu90 | Triết lý tình yêu | 0 | 07-25-2011 10:27 AM |
[Media] Đường Tăng - Tây Lương nữ vương: Có một chuyện tình... | nhanvatso1 | Media | 1 | 06-30-2011 02:39 PM |
Phía sau những người đã ngã xuống vì Trường Sa | bb91 | Chuyện kinh bang tế thế | 20 | 06-28-2011 05:50 AM |
Powered by:MTG
E-mail: admin@muathoigian.vn