Một câu chuyện kể rằng có 2 người bạn thân cùng bị lạc đường trong sa mạc. Họ cứ đi đi mãi và tới một thời điểm trong hành trình, họ bắt đầu tranh cãi với nhau xem đi hướng nào để thoát ra. Không kiềm chế được sự bực tức và tuyệt vọng, một người đã tát vào mặt người kia. Người bị đánh rất đau nhưng không nói, chỉ viết một dòng chữ trên cát: Hôm nay người bạn thân nhất đã tát tôi!
Họ laị đi tiếp và đến được một ốc đảo với một hồ nước lớn. Người bạn lúc nãy vừa bị tát vì vội vàng uống nước và tắm rửa nên đã bị trượt chân và đang chìm dần. Người bạn kia vội nhảy xuống và cứu anh ta lên. Khi mọi sự đã qua, người bạn lúc trước vừa bị đánh đã khắc một dòng chữ lên phiến đá: Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi. Người bạn đã đánh và cũng đã cứu anh ta thực sự ngạc nhiên hỏi: “Tại sao khi tớ đánh cậu, cậu viết lên cát, còn bây giờ câu lại khắc lên phiến đá?”
Người kia mỉn cười đáp: “khi một người bạn làm ta đau, hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó đi cùng. Còn khi điều tốt lành đến, chúng ta hãy nhớ khắc nó lên đá, như khắc thành kỷ niệm trong tim vậy, không cơn gió nào có thể xoá đi được!”