Đây là một trong những bài thơ dễ nhớ, dễ thuộc và dễ thích. Có lẽ vì nó giản dị, gần gũi, ai cũng có thể bắt gặp mình trong đó. Đời như dòng sông trôi chảy không ngừng và mỗi khi ngoảnh về phía sau bao giờ người ta cũng hối tiếc về một điều đã xa, một bóng dáng mơ hồ, một gương mặt kiếm tìm.
Vậy thì phải sống thế nào để không day dứt, phải đi thế nào để ko "vô tình lướt qua nhau". Nếu ví hành trình của mỗi người là một chuyến tàu, chẳng lẽ đến sân ga nào cũng phải dừng lại thật lâu, đi một vòng tìm quanh quất để rồi đau khổ nhận ra hình như đây không phải một nửa của mình. Sợ lỡ mất một cơ hội, sợ bỏ qua một tâm hồn quý giá vô ngần nên cứ phải sống thật chậm, phải cố tìm và hiểu tất cả những người xung quanh, đời như vậy có nặng nề và mệt mỏi quá ko?
Tôi chưa bao giờ thấy tiếc về những người mà mình đã lướt qua trên đường đời. Sức người có hạn, dĩ nhiên không thể lúc nào cũng sống tốt, sống đúng. Vả chăng đã gọi là vô tình thì có mấy khi giật mình nhận ra để mà nhớ, mà thương.