|
|
|
Cùng cảm nhận Triết lý đời thường... |
|
Ðiều Chỉnh | Kiếm Trong Bài | Xếp Bài |
03-11-2010, 06:31 PM | #1 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 665
|
MUỘN MÀNG
Tác giả: Nguyễn Thị Thiên Thanh
Lời đề: "Đây là truyện do Thanh sáng tác do có hứng thú bất ngờ vào một buổi tối thứ 6 mưa tầm tã ^^ truyện hơi người lớn.. Thông cảm. Thông cảm." Kì 1: Cô gái tóc vàng. *** Kyle là đứa con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng không may, cha mẹ của anh đã đều mất trong một cơn bạo bệnh. Tuổi đời chỉ mười tám, anh thừa hưởng một gia tài khổng lồ; mọi thứ của cải vật chất đều đầy đủ, dư dả. Nhưng anh rất buồn khổ và cô đơn trong bốn bức tường căn biệt thự rộng thênh thang ngự trên khu sân vườn tám trăm mét vuông mà cha mẹ để lại. Với vẻ ngoài rất tuyệt vời- cao gần một mét tám, khuôn mặt điển trai, mái tóc màu hung hung, đôi mắt xanh biếc đặc trưng của dòng họ- anh tìm niềm vui trong những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng và những ly rượu đầy tại các quán bar cùng với các cô gái trẻ trung mà anh hẹn hò chỉ cho vui. Anh tiếp tục đi học tại một trường tư với học phí lên đến mười mấy ngàn đô mỗi năm theo ý nguyện của cha mẹ trước khi qua đời. Thời gian cứ thế mà trôi qua một cách lãng phí, cho đến một ngày kia, năm năm kể từ khi cuộc sống sa đoạ của anh bắt đầu... Một buổi tối như thường lệ tại bữa tiệc ở nhà một người bạn trong trường, Kyle đang ngồi yên lặng trên ghế sofa thưởng thức ly rượu whisky trong một bản nhạc của Justin Timberlake trông rất buồn chán. Tất nhiên các cô gái ở đó luôn sẵn sàng ngồi xuống bên anh- một tên điển trai- và làm anh vui lên ngay lập tức nhưng anh đã thẳng thừng từ chối một cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp có ý định như thế cách đây mười phút. Chẳng hiểu vì sao, hôm nay anh thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn ngồi một chỗ, tĩnh lặng với chính mình. Cảm giác này bắt đầu từ lúc sáng- khi cô gái mà anh đang hẹn hò cho vui có vẻ bực dọc khi thấy anh tán tỉnh một cô gái khác- nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra sự mệt mỏi và thờ ơ bất thường của mình với một buổi tiệc sôi động như thế này, chẳng giống bình thường chút xíu nào. _Hey Kyl ! Sao ngồi đó buồn quá vậy ? Vui lên chứ !- Một người bạn của anh kêu to. Kyl là tên thân mật mà các bạn anh thường dùng để gọi anh. _Tao không có hứng, Jake. Tụi mày cứ vui vẻ đi. Tao ngồi đây được rồi. _Sao vậy ? Đây là tiệc của Eric. Nó rất quý mày. Nó mà thấy mày ủ rũ như vậy thì chắc sẽ buồn lắm. Thôi nào, đứng dậy đi. Vừa nói, Jake vừa kéo anh ra sàn nhảy. Kyle miễn cưỡng buông ly rượu, đi cùng lũ bạn về phía khoảng sàn trống. Trong tiếng nhạc xập xình, anh quay cuồng theo điệu nhảy như một giải pháp để khuây khoả nỗi buồn. Anh nhảy trong sự buồn chán, anh nhảy trong sự đau khổ và cô đơn. Đó chính là điệu nhảy cuộc sống mà chính anh phải nhảy theo trong suốt năm năm trời. Chỉ khác là lúc này, sự cô đơn trong anh dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mặc dù xung quanh, bạn bè anh vẫn vui vẻ cười đùa, nhưng cứ như anh đang nhảy trong vũ trụ đáy lòng mình- nơi không có một ai, không một sinh vật sống hay dù chỉ là một tia nắng ấm áp ngoài sự cô đơn tràn đầy. Chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, không để tâm gì đến mọi thứ, anh cứ nhảy mãi nhảy mãi rất lâu, không rõ là tới lúc nào. Bỗng một người va phải anh một cái khá mạnh làm anh lảo đảo, phải mất hơn một phút sau mới định thần lại được người nào đang đứng trước mặt mình. Anh không phải là một tay hay nói tục nhưng ngay lúc đó anh rất muốn làm như vậy với người đã cắt đứt dòng suy nghĩ của anh và làm anh ê ẩm cả cánh tay, bất kể người đó là ai. Ngay khi anh sắp sửa nói ra những-từ-ngữ-không-được-văn-hoá-cho-lắm thì người đó rối rít xin lỗi: _Xin lỗi anh, tôi vô ý quá, anh có sao không ? Là một giọng nữ rất khẽ, đến nỗi anh không tin vào tai mình là có một người trên thế gian này lại sở hữu một chất giọng dễ nghe đến thế. Anh khựng lại, vội dụi mắt, cố tìm sự tỉnh táo sau cú ngã quá mạng. Trong ánh đèn mờ ảo của sàn nhảy, hiện ra trước mặt Kyle là một cô gái trạc tuổi anh với mái tóc vàng xoăn một cách nhẹ nhàng tự nhiên xoã xuống tận nửa lưng, đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh ướt nước, làn da trắng cùng đôi má hồng hồng, và lạ một điều là tuyệt nhiên không có một chút phấn son gì trên khuôn mặt thanh tú ấy. Cô mặc một chiếc váy xanh da trời dài quá đầu gối với áo kiểu Pháp màu nhạt cùng tông để lộ bờ vai đầy đặn. Xinh. Nhưng nói chung là không xinh bằng Alice- cô gái mà anh đang hẹn hò và không có gì đặc biệt nhưng anh thấy sao trong vẻ đẹp của cô gái này có một nét gì đó thật bí ẩn và rất thu hút. Không thể diễn tả bằng lời. Chưa bao giờ Kyle thấy mình lúng túng và bối rối đến vậy. Anh luôn tự hào với vẻ điển trai của mình làm các cô gái chết mê chết mệt. Vào những tình huống như thế này, các cô gái thường làm duyên làm dáng õng ẹo, bắt đầu tán tỉnh và cố làm anh chú ý. Anh đã quá quen với những cô gái như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái hoàn toàn tự tin với nét đẹp tự nhiên của mình và không có vẻ gì là bị "sét đánh" trước nét điển trai của anh. Cô gái chìa tay về phía anh: _Rất vui được làm quen với anh. Tôi là Lilly, học cùng trường và là em họ của Eric. Anh giật mình, vội đưa tay ra nắm lấy tay cô. Sở dĩ anh vụng về như vậy là do chưa bao giờ có cô gái nào làm quen với anh kiểu đó. Thường thì họ chỉ õng ẹo: "Chào anh, em là Veronica, đây là số điện thoại của em, nếu anh chưa có bạn gái thì gọi cho em nhé". Bàn tay Lilly thật mềm mại và ấm. Rời khỏi bàn tay ấy mà anh cứ thấy tiếc nuối sao sao đó, anh nói: _T..ôi là Kyle, rất vui được làm ..quen với cô. _Anh bình tĩnh đi, nói không nổi nữa kìa- Lilly cười khúc khích. Kyle tự giận mình ghê gớm. Anh có bao giờ như vậy đâu nhỉ. Anh cười cho qua chuyện. Lilly tiếp lời một cách tự tin: _Tôi có nghe Eric kể về anh. Anh ấy coi bộ quý anh lắm. _Cảm ơn cô.- Anh khổ sở đáp. "Chẳng biết thằng ngốc đó nói gì về mình mà sao Lilly cứ cười mãi. Hi vọng nó chỉ kể những chuyện tốt chứ không kể những chuyện xấu hổ của mình" Anh thầm nghĩ. _Thôi, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh. Nói xong, Lilly đi tiếp về phía cửa chính. Cửa chính nhà Eric bằng kiếng và rất rộng nên Kyle có thể thấy mọi việc diễn ra bên ngoài. Lilly đi ra ngoài cổng rồi bước vào một chiếc xe hơi màu đen. Đoạn, chiếc xe chạy mất hút để lại một cảm giác gì đó nơi anh- giống như cảm giác khi người ta để vuột ra khỏi tầm tay mình một cơ hội mà không hề hay biết. Nó không giống như cảm nhận mỗi lần anh đứng trước Alice hay các cô gái khác. Nó thật nhẹ nhàng, lướt qua như một cơn gió thoảng. Anh lại càng không ngờ rằng chính sự gặp gỡ này lại làm thay đổi toàn bộ cuộc đời anh, làm cuộc sống chán nản của anh bước sang một trang hoàn toàn mới... *** _Lilly năm nay hai mươi tuổi, nó học lớp trung cấp chuyên ngoại ngữ cùng trường với mình, học rất giỏi, lại xinh xắn. Ba mẹ tao yêu quý nó như con đẻ vậy. Tao cũng tự hào có được đứa em như nó. Rất khó chịu với cách xưng hô Lilly bằng "nó" một cách xem thường như vậy nhưng Kyle cố gắng lắng nghe, nổi giận ở đây không khéo Eric chẳng thèm nói gì nữa với anh về Lilly. _Vậy cô ấy có bạn trai chưa ? _Theo tao biết thì chưa. Nó kén chọn bạn trai lắm. Mặc dù hàng tá thằng con trai muốn "cua" nó nhưng hình như nó thích học hơn. Anh liên tục hỏi Eric tới tấp những câu hỏi về Lilly. Sau bữa tiệc đó, anh không thể nào quên được cô gái tóc vàng tên Lilly đã va phải anh và cho anh một cơ hội để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy. _Mày muốn gặp nó thì sau giờ học đi theo tao sang lớp nó. Tao đã từng gặp hàng đống thằng con trai giống như mày, cũng nhờ tao giúp tiếp cận Lilly. Tao nói trước là chưa chắc gì mày thành công đâu. Mấy đối thủ trước chỉ sau một tuần là bỏ cuộc. Kyle uống từng lời của Eric, như đang lắng tai nghe lời dặn dò của giáo sư trước khi lên đường đi thi giải Nobel. Sực nhớ ra cuộc trò chuyện của anh với Lilly tối hôm trước, anh sừng sộ lên: _Hey Eric ! Ở nhà mày kể chuyện gì về tao mà lúc nói chuyện với tao, Lilly cứ cười khúc khích thế hả ? _Ồ, mày nói chuyện với nó luôn rồi à ? Đúng rồi, hôm trước tao có mời nó tới bữa tiệc nhưng nó đã xin phép về sớm để làm một dự án quan trọng trong trường. Nó lúc nào cũng chăm chỉ học tập. Mà mày làm sao nói chuyện với nó được thế ? Nó rất ít nói. Với người lạ thì lại càng không có chuyện đó. _Dẹp chuyện đó qua một bên đi. Mày nói gì với Lilly về tao vậy?- Anh bắt đầu nổi nóng. _Không có đâu, tao chỉ kể chuyện mày ăn spaghetti bằng mũi dịp cắm trại với lớp năm ngoái thôi.- Vừa nói, Eric vừa cười phá lên. _Trời ơi là trời. Chả trách gì cô ấy cười tao mãi. Mày hại tao rồi Eric ơi. _Tao xin lỗi. Tao không biết mày đang có ý định chinh phục nó. Để tao kể chuyện tốt của mày lại cho nó... _Thôi thôi khỏi, cảm ơn. Không khéo mày lại kể thêm một chuyện xấu hổ khác nữa thì chết tao.- Không chờ Eric nói hết câu, anh ngắt lời, giọng bực dọc. Eric cười hì hì. _Chuyện đó tính sau. Tới giờ vào học rồi kìa. Ra về tao đưa mày đến gặp Lilly. *** Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:
|
Bookmarks |
Ðang đọc: 3 (0 thành viên và 3 khách) | |
|
|
Similar Threads | ||||
Ðề tài | Người Gởi | Chuyên mục | Trả lời | Bài mới gửi |
Bệnh nhiệt miệng , cách chữa trị nhiệt miệng | daiannamthang | Sức khoẻ và thành công | 0 | 02-02-2018 03:30 PM |
Powered by:MTG
E-mail: admin@muathoigian.vn