mùa đông Hà Nội
Ai từng có cái diễm phúc chạy xe dạo quanh phố phường Hà Nội để cho từng cơn gió buốt cóng hết cả mặt, cái lạnh luồn qua từng lớp vải cù vào da thịt mới thấy cái nhớ, cái lưu luyến của mùa đông. Khi đã chán với những con đường khu phố, ta có thể dừng chân ngay xuống vỉa hè với cốc trà mạn nóng hổi và thơm ngất, nhấp từng ngụm cho cái nóng lan tỏa dần vào từng mạch máu của cơ thể, hay ngồi hít hà bên đĩa ốc luộc với mắm chanh, gừng thiệt cay.
Nhớ quá những mùa đông Hà Nội bởi cái đặc thù riêng chẳng nơi nào có được. Nó không trắng xóa với băng tuyết như các nước khác, cũng không u ám và xám xịt bầu trời như ở một số nước Đông Nam Á lân cận. Mùa đông Hà Nội khi ngước lên ta sẽ thấy một vòm xanh ngát bởi những hàng cây cổ thụ chưa kịp thay lá, điều đặc biệt ấy khiến ta có cảm giác trời trong xanh hơn.
Còn ai muốn phóng tầm mắt rộng hơn và xa hơn hãy chạy lên cầu Long Biên, Chương Dương. Hay xuôi về Cầu Giấy lên cầu Thăng Long đứng trên những thành cầu nhìn nước sông Hồng đỏ cuồn cuộn chảy với những bãi đậu, ngô xanh mơn mởn hai bên bờ. Cùng với những khu nhà san sát, chen chúc nhấp nhô ta chợt thấy tâm trạng mình như lớn hơn, rộng hơn theo tầm mắt.
Có thể lững thững dạo quanh những Hồ Tây, Hồ Gươm, Trúc Bạch thả hồn theo cái không khí nơi đây mà tận hưởng, ta sẽ cảm nhận được cái thần, cái thơ của Hà Nội. Cứ đi một hai vòng đến khi mỏi chân là có thể tạt ngay vào các ngôi đền, chùa cổ quanh hồ với tiếng chuông vang lên trong không gian thanh tịnh với hương trầm ngào ngạt. Tất cả quyện vào ta đến độ thăng hoa và ấm áp khiến cái lạnh mà không lạnh.
Bạn đọc Văn Hồng, vnexpress
|