|
|
|
Giao lưu - Tán gẫu Làm quen, chat chit, xả stress sau một ngày học tập, làm việc căng thẳng,... |
|
Ðiều Chỉnh | Kiếm Trong Bài | Xếp Bài |
12-06-2009, 11:54 PM | #1 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 1,555
|
TÂM SỰ CỦA MỘT CÔ GÁI LÀNG CHƠI
Thật sự tôi không hiểu mình là ai nữa, không hiểu rằng cuộc sống này tôi sống vì điều gì nữa. Tôi thấy chán ghét mình, và thấy sao mà sống vô vị thế.
Năm nay tôi mới 21 tuổi, sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố tôi là một thương gia giàu có, ông buôn bán đủ thứ hàng nhập từ nước ngoài về. Từ đồ điện tử, đồ dùng sinh hoạt, đến những loại thực phẩm cao cấp... Mẹ tôi là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng vì không có nghề nghiệp, và học vấn không cao. Nên mẹ cam chịu làm người đàn bà nội trợ, ở nhà chăm sóc con cái. Nhà tôi có hai chị em, tôi và một thằng em trai nữa. Gia đình tôi ngày trước, theo cảm nhận của tôi, thì rất hạnh phúc. Bố tôi đi làm về lần nào cũng mang nhiều tiền về cho mẹ, và bao nhiêu đồ chơi cho hai chị em tôi. Nhưng sau đó lớn lên thì tôi hiểu rằng, thật ra gia đình tôi không hề hạnh phúc, hay nói thẳng ra là vô cùng bất hạnh. Bố tôi dù có một người vợ rất đẹp, nhưng vốn tính tham lam và hám sắc. Nên ông thường xuyên đi cặp kè với hết các cô gái này đến cô gái khác. Mẹ tôi biết hết những chuyện đó của bố, nhưng bà tỏ ra như không hay biết gì. Bà cứ âm thầm thờ phụng chồng và chiều chuộng con cái. Chỉ có tôi là hiểu được điều đó, tôi thương mẹ lắm, nhất là những khi thấy mẹ khóc lặng lẽ một mình trong đêm tối. Bố tôi là người gia trưởng và vũ phu, đã có một lần, tôi thấy mẹ tôi vừa khóc vừa nói về chuyện ông đi ngoại tình. Thì tôi thấy ông đã mắng chửi mẹ rất nhiều, ông không tiếc tay, tát mẹ những cái như trời giáng. Trước khi đi ra ông bồi thêm mấy cú đá vào mạng sườn mẹ đang nằm ngã trên nền nhà mấy cú nữa, và nói giọng thách thức: “Tôi làm ra tiền, nuôi cả cái nhà này, nên tôi thích đi với ai là quyền của tôi. Bà là cái thá gì mà dám hạnh hoẹ hả?”. Từ đó, tôi càng ngày càng xa lánh bố, và dường như ông cũng không thèm quan tâm đến điều ấy. Nhưng đã có một chuyện xảy ra làm cho bố phải chú ý đến tôi hơn. Từ trước đến nay, bố tôi chỉ biết có thằng em trai của tôi, đi đâu cũng cho nó đi cùng. Ông chiều nó như một hoàng tử, nó muốn gì được nấy. Thế nên đâm ra hư hỏng, mới học lớp 10 mà nó đã nổi đình đám trong trường về tội lười học, hay gây gổ đánh nhau. Đã không biết bao nhiêu lần, nhà trường phải mời gia đình lên để khiển trách. Nếu như không nể tình bạn bè cố hữu với bố tôi, thì có lẽ ông hiệu trưởng đã đuổi học nó từ lâu rồi. Thế rồi đột nhiên một ngày, thằng em tôi chạy về nhà ôm chầm lấy mẹ tôi và khóc nức nở. Nó nói rằng, nó mới biết bị nhiễm HIV sau khi nhà trường đưa đi xét nghiệm ma tuý. Mẹ tôi như muốn ngã gục vì tin sét đánh đó, bà hỏi nó vì sao lại ra nông nỗi như vậy, thì nó nói là do thấy bố hay cặp kè với nhiều cô gái trẻ. Nên tò mò làm theo... Quá đau khổ và tuyệt vọng, mẹ gọi điện thoại cho báo tin cho bố. Lạ thay ông không hề đau khổ, mà ông về nhà và mắng chửi em trai tôi một trận, sau đó ông bắt đưa nó đi cách ly và ông đưa cả nhà đi xét nghiệm máu. Nhưng cả nhà tôi không ai có vấn đề gì cả. Từ đó mẹ tôi héo mòn dần, phần vì thương con, phần vì đau khổ vì hành động vô trách nhiệm của chồng. Nên chỉ sau hai năm sau cái chết của thằng em trai tôi, thì mẹ tôi cũng qua đời. Từ đó, bố tôi dành hết tình cảm và sự quan tâm cho tôi. Đi đâu ông cũng kéo tôi theo. Lúc đầu thì tôi không đi, nhưng sau đó thì ở nhà một mình mãi cũng buồn, nên tôi thường theo ông đến những buổi tiệc tùng, những nơi ăn chơi. Ở đây tôi được mấy ông bạn quý hoá của bố chào đón nhiệt tình, vì phần tôi là con gái “diệu” của ông, phần vì nhan sắc của tôi không hề thua kém bất cứ ai. Tuy cho tôi đi theo đến nhiều nơi, hưởng lạc nhiều cuộc ăn chơi. Nhưng ông đặc biệt lo lắng cho sự trinh tiết của tôi, nên ông luôn kè kè bên tôi không rời. Ông dặn dò tôi rằng: “Con phải giữ gìn cẩn thận, bố muốn con sau này không có gì phải hối hận”. Tôi biết vì sao ông lo cho tôi như vậy. Vì ông đã ăn chơi cặp kè với quá nhiều cô gái trẻ, nên bố biết họ đáng kinh thường như thế nào. Hơn nữa bây giờ ông chỉ còn duy nhất tôi thân thích bên cõi đời này. Nên ông sợ sẽ mất tôi. Đáng nhẽ ra, tôi phải lấy đó làm hạnh phúc, làm may mắn cho mình, vì dẫu sao thì bố cũng đã coi trọng tình cảm cha con. Thế nhưng tôi lại có một ý nghĩa vô cùng quái gở trong đầu. Tôi muốn cho bố phải đau khổ, phải chịu đựng những gì mà mẹ tôi đã trải qua. Thế là tôi sắp sếp một kế hoạch trong đầu. Bữa ấy bố lại đưa tôi đến một bữa tiệc mừng ông ký được hợp đồng với một công ty chuyên xuất khẩu đồ gỗ cao cấp. Đối tác là một người Đài Loan, ông ta có vẻ giàu sang và có tí chút địa vị, vì cái cung cách ăn nói với mọi người, và nhìn vào cách bố tôi luồn cúi thì biết. Hôm ấy, tôi đã mặc một bộ đồ rất đẹp, vấn tóc cao và sức nước hoa gợi tình. Trông tôi cứ như là một người phụ nữ thực thụ chứ không phải là một cô gái mới lớn nữa. Bố thì nhìn thấy tôi ăn mặc khá khêu gợi và thấy con gái đẹp, ông đâm thành lo lắng. Và tôi thầm đắc chí vì điều đó. Đến bữa tiệc, tôi lập tức thành trung tâm của mọi sự chú ý. Trước vẻ đẹp đó, ông Woon đối tác của bố tôi đã thực sự đầu hàng. Ông ta đã ra mời tôi cụng ly và sau đó thì mời tôi nhảy... Khi khiêu vũ, tôi cảm nhận được hơi thở nóng gấp gáp của Woon, với giọng nói ngọng nghịu ông ta khen: “Em đẹp quá”. Tôi bắt được thóp của Woon, liền có những cử chỉ đụng chạm vào người ông ta. Woon như không chịu được nữa, liền mời tôi ra ngoài chỗ nào vắng vẻ để nói chuyện. (Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có thể thuần thục làm những điều đáng sợ ấy đến thế). Vào chỗ khuất người, Woon ôm ghì lấy tôi, và hôn tới tấp, ông ta đã sờ soạng khắp người tôi. Dù không ưa gì Woon, và cũng chỉ định làm cho bố tôi đau khổ. Nhưng không hiểu sao, lúc ấy tôi đã buông theo cảm giác ham muốn tội lỗi. Cái cảm xúc nhột nhạt khi ông người ngoại quốc ấy hôn, làm cho tôi thấy vừa khó chịu lại vừa thấy bị kích thích. Vì dẫu sao từ tấm bé tới giờ tôi cũng chưa từng ôm hôn ai. Sau một hồi “nói chuyện” riêng chỗ khuất người, Woon bảo tôi đi theo ông ta. Và tôi đã theo ông leo lên xe riêng của ông phóng thẳng tới khách sạn. Và rồi sau đó chuyện gì xảy ra đã phải xảy ra. Trong cái khách sạn tồi tàn nơi Woon đưa tôi vào, tôi đã hiến dâng tấm thân trong trắng một cách quá dễ dàng. Trong đê mê của thân xác tôi như nhìn thấy đôi mắt đau khổ của bố, khi ông biết tôi đã sa ngã, biết tôi đã làm những gì đồi bại như bao cô gái khác đã làm thế với ông. Và tôi như thấy cái cảm giác đau đớn nhường nào khi ông biết rằng, người mà tôi chọn để dâng hiến lại là một tên ăn chơi, đàm đúm lắm tiền ham vui như ông... Và ngay sau đó, tôi lại như thấy ánh mắt hiền lành của mẹ tôi, đôi mắt thẫm đấm nước mắt vì nhìn thấy gia đình tan tác, mọi thành viên trong gia đình đều rơi vào cảnh xấu xa, tệ hại... Hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều. Woon chắc nghĩ là tôi khóc vì đau đớn, nên lúc ra về, ông ta đã dúi vào tay tôi một số tiền khá lớn. Hôm đó khi tôi về đến nhà, thì đã gần 1 giờ đêm. Bố chờ tôi ở cửa. Thấy tôi về ông hỏi ngay xem tôi đi đâu, đi với ai. Tôi đã cho ông biết tất cả. Một lần nữa ông lại làm tôi ngạc nhiên. Bố tôi không nói gì mà chỉ bảo: “Con đi ngủ đi”. Cảm giác đó làm tôi thấy hụt hẫng vô cùng, ông đã không đau đớn như tôi tưởng tượng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không thấy bố đâu cả. Ông đã đi luôn mang theo ít quần áo và chiếc xe hơi sang trọng. Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp ông cho đến nay. Dù rất hận bố, vì những gì ông gây ra cho mẹ và gia đình tôi, nhưng đến khi ông bỏ tôi ra đi. Tôi mới thấy thật sự yêu quý và cần ông, tôi thấy sợ cảm giác cô đơn ấy vô cùng. Và tôi thấy ân hận vì những điều điên rồ mà mình đã làm hôm trước. Nhưng có ân hận cũng đã muộn màng, giờ phút đó dường như chỉ có mình tôi trên cõi đời này. Tôi thấy mình quá bơ vơ. Những ngày sau đó tôi vẫn qua lại với Woon, không phải vì tôi cần tiền. Mà vì tôi muốn khuây khoả cho đỡ buồn. Woon hay đưa tôi đi chơi, đi nhảy và đi theo một số nơi xa mà ông ta đi công tác và chu cấp cho tôi rất nhiều thứ. Đổi lại những điều đó, là những đêm tôi phải hiến dâng thân xác cho Woon. Qua ông ta, tôi được biết bố tôi đang sống với một người phụ nữ khác. Ăn chơi trác táng, làm cho tôi già đi và mất hết vẻ duyên dáng nữ tính. Nên chỉ một thời gian ngắn sau là Woon bỏ tôi, để đi cặp với một cô gái khác. Tôi lại rơi vào cảnh cô đơn. Hồi đi học, tôi đã ít bạn bè, sau khi nhà tôi xảy ra nhiều chuyện, thì tôi càng ít bạn bè hơn. Chẳng hiểu vì số phận thế nào, mà dù rất xinh đẹp, nhưng không có chàng trai nào ngỏ lời yêu đương cả. Chán nản, tôi lại đi cặp kè với một người đàn ông khác đã có vợ. Nhưng rồi chuyện bồ bịch ấy cũng không kéo dài được bao lâu. Vợ ông ta sau khi phát hiện ra chuyện này, đã làm um lên và “rằn mặt” tôi một trận theo đúng nghĩa đánh ghen. Tôi lại cô đơn... Và rồi tự bao giờ tôi trở thành gái bao. Cũng dễ hiểu thôi, vì tôi cần tình cảm và cần cả tiền nữa. Vì những gì bố tôi để lại, tôi đã tiêu gần hết, chỉ còn lại có căn nhà đang ở. Nhiều khi tôi cũng muốn đi làm một công việc gì đó cho tử tế, nhưng thật khó, bởi tôi chỉ mới học hết lớp 12. Có một số nơi nhận tôi vào làm, nhưng công việc nặng nhọc quá, mà lương thì lại ít ỏi, nên tôi lại thôi. Để có tiền cho những chi phí sinh hoạt, tôi buộc phải “đi khách” thường xuyên. Nhưng tôi không tham gia vào một nhóm gái bao nào nhất định. Nên việc kiếm khách của tôi không dễ dàng gì. Thành ra tôi phải tự đi mồi chài theo kiểu “cặp bồ”. Suốt trong ba năm làm gái bao, tôi đã ngủ với không biết bao nhiêu người đàn ông, không biết đã bao nhiêu lần tôi chìa tay nhận những đồng tiền nhơ bẩn ấn vào tay mình. Rồi một ngày tôi vô tình đọc được tâm sự của một cô gái vô tình bị HIV, do một lần quan hệ không an toàn với bạn trai. Điều này đã làm tôi thực sự lo sợ, tôi đã từng làm “chuyện đó” với không biết bao nhiêu người đàn ông, an toàn có và cả không an toàn cũng có. Tôi sợ hãi vô cùng, và đã vội đi xét nghiệm máu. May thay... kết quả âm tính. Nhưng tôi bị viêm phụ khoa khá nặng. Nhiều lúc tôi cũng muốn rời xa cái nghề nhơ bẩn này. Nhưng rồi tôi lại không dám đối mặt với khó khăn, và điều mà tôi sợ nhất là cái cảnh cô đơn trong những đêm dài...Tôi thấy thật sự ghét mình, nhưng không biết phải làm sao nữa... Nguồn:thethaovanhoa.vn Bài viết trên đọc thấy hay và trong đó có nhiều cái có thể gọi là bài học trong mỗi chúng ta.Mỗi con người có một số phận đã ăn bài nhưng chúng ta có thể làm chủ được số phận mà.Như cô gái này cũng thế nhưng có dám đương đầu với số phận,dũng cảm để bước chan ra khỏi chón bùn lầy hay không thì không phải ai cũng làm được.Các bạn ạ,dù hoàn cảnh có như thế nào cũng không được mất đà,không được phó mặc cho số phận và đổi lỗi cho hoàn cảnh các bạn nhé.Đưng để noi câu "giá như ngày đó........." Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:
|
Bookmarks |
Ðang đọc: 4 (0 thành viên và 4 khách) | |
|
|
Similar Threads | ||||
Ðề tài | Người Gởi | Chuyên mục | Trả lời | Bài mới gửi |
Vừa chơi vừa học, tìm kiếm tự do tài chính trong tầm tay | phamtheanh | Đào tạo - Việc làm - Tuyển dụng | 0 | 03-17-2011 12:19 AM |
Hội làng sinh viên Hacinco | bb91 | Du lịch - Ẩm thực | 4 | 10-04-2010 12:59 PM |
1 Ngày của dân chơi nhiều tiền | nhanvatso1 | Những tình huống oái oăm | 0 | 10-01-2010 08:47 PM |
Nhật Bản khác ta những gì ? | bb91 | Bài viết Vàng | 35 | 09-19-2010 11:11 AM |
10 cách để gặp ma... | TimeLine | Giao lưu - Tán gẫu | 10 | 09-17-2010 07:43 AM |
Powered by:MTG
E-mail: admin@muathoigian.vn