Từ bao giờ thay vì ôm lấy nỗi đau của mình em lại thấy bình yên hơn khi thấy nụ cười của anh.
Từ bao giờ thay vì cố nén đi những nỗi nhớ, những khát khao của mình thì em lại trải lòng ra nói với anh những suy nghĩ của mình để được an ủi động viên.
Từ bao giờ thay vì tỏ ra mạnh mẽ em lại trở nên mềm yếu để được khóc và được cười với anh.
Từ bao giờ em cười một mình khi đọc những dòng tin nhắn của anh em thấy bình minh thật đẹp.
Từ bao giờ em biết nhớ anh, mong được gặp anh, cảm ơn anh đã đến để em biết có người thương em nhiều lắm.
Mọi người đọc cùng cảm nhận nhé.