|
|
|
Cùng cảm nhận Triết lý đời thường... |
|
Ðiều Chỉnh | Kiếm Trong Bài | Xếp Bài |
|
03-11-2010, 06:31 PM | #1 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 665
|
MUỘN MÀNG
Tác giả: Nguyễn Thị Thiên Thanh
Lời đề: "Đây là truyện do Thanh sáng tác do có hứng thú bất ngờ vào một buổi tối thứ 6 mưa tầm tã ^^ truyện hơi người lớn.. Thông cảm. Thông cảm." Kì 1: Cô gái tóc vàng. *** Kyle là đứa con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng không may, cha mẹ của anh đã đều mất trong một cơn bạo bệnh. Tuổi đời chỉ mười tám, anh thừa hưởng một gia tài khổng lồ; mọi thứ của cải vật chất đều đầy đủ, dư dả. Nhưng anh rất buồn khổ và cô đơn trong bốn bức tường căn biệt thự rộng thênh thang ngự trên khu sân vườn tám trăm mét vuông mà cha mẹ để lại. Với vẻ ngoài rất tuyệt vời- cao gần một mét tám, khuôn mặt điển trai, mái tóc màu hung hung, đôi mắt xanh biếc đặc trưng của dòng họ- anh tìm niềm vui trong những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng và những ly rượu đầy tại các quán bar cùng với các cô gái trẻ trung mà anh hẹn hò chỉ cho vui. Anh tiếp tục đi học tại một trường tư với học phí lên đến mười mấy ngàn đô mỗi năm theo ý nguyện của cha mẹ trước khi qua đời. Thời gian cứ thế mà trôi qua một cách lãng phí, cho đến một ngày kia, năm năm kể từ khi cuộc sống sa đoạ của anh bắt đầu... Một buổi tối như thường lệ tại bữa tiệc ở nhà một người bạn trong trường, Kyle đang ngồi yên lặng trên ghế sofa thưởng thức ly rượu whisky trong một bản nhạc của Justin Timberlake trông rất buồn chán. Tất nhiên các cô gái ở đó luôn sẵn sàng ngồi xuống bên anh- một tên điển trai- và làm anh vui lên ngay lập tức nhưng anh đã thẳng thừng từ chối một cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp có ý định như thế cách đây mười phút. Chẳng hiểu vì sao, hôm nay anh thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn ngồi một chỗ, tĩnh lặng với chính mình. Cảm giác này bắt đầu từ lúc sáng- khi cô gái mà anh đang hẹn hò cho vui có vẻ bực dọc khi thấy anh tán tỉnh một cô gái khác- nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra sự mệt mỏi và thờ ơ bất thường của mình với một buổi tiệc sôi động như thế này, chẳng giống bình thường chút xíu nào. _Hey Kyl ! Sao ngồi đó buồn quá vậy ? Vui lên chứ !- Một người bạn của anh kêu to. Kyl là tên thân mật mà các bạn anh thường dùng để gọi anh. _Tao không có hứng, Jake. Tụi mày cứ vui vẻ đi. Tao ngồi đây được rồi. _Sao vậy ? Đây là tiệc của Eric. Nó rất quý mày. Nó mà thấy mày ủ rũ như vậy thì chắc sẽ buồn lắm. Thôi nào, đứng dậy đi. Vừa nói, Jake vừa kéo anh ra sàn nhảy. Kyle miễn cưỡng buông ly rượu, đi cùng lũ bạn về phía khoảng sàn trống. Trong tiếng nhạc xập xình, anh quay cuồng theo điệu nhảy như một giải pháp để khuây khoả nỗi buồn. Anh nhảy trong sự buồn chán, anh nhảy trong sự đau khổ và cô đơn. Đó chính là điệu nhảy cuộc sống mà chính anh phải nhảy theo trong suốt năm năm trời. Chỉ khác là lúc này, sự cô đơn trong anh dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mặc dù xung quanh, bạn bè anh vẫn vui vẻ cười đùa, nhưng cứ như anh đang nhảy trong vũ trụ đáy lòng mình- nơi không có một ai, không một sinh vật sống hay dù chỉ là một tia nắng ấm áp ngoài sự cô đơn tràn đầy. Chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, không để tâm gì đến mọi thứ, anh cứ nhảy mãi nhảy mãi rất lâu, không rõ là tới lúc nào. Bỗng một người va phải anh một cái khá mạnh làm anh lảo đảo, phải mất hơn một phút sau mới định thần lại được người nào đang đứng trước mặt mình. Anh không phải là một tay hay nói tục nhưng ngay lúc đó anh rất muốn làm như vậy với người đã cắt đứt dòng suy nghĩ của anh và làm anh ê ẩm cả cánh tay, bất kể người đó là ai. Ngay khi anh sắp sửa nói ra những-từ-ngữ-không-được-văn-hoá-cho-lắm thì người đó rối rít xin lỗi: _Xin lỗi anh, tôi vô ý quá, anh có sao không ? Là một giọng nữ rất khẽ, đến nỗi anh không tin vào tai mình là có một người trên thế gian này lại sở hữu một chất giọng dễ nghe đến thế. Anh khựng lại, vội dụi mắt, cố tìm sự tỉnh táo sau cú ngã quá mạng. Trong ánh đèn mờ ảo của sàn nhảy, hiện ra trước mặt Kyle là một cô gái trạc tuổi anh với mái tóc vàng xoăn một cách nhẹ nhàng tự nhiên xoã xuống tận nửa lưng, đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh ướt nước, làn da trắng cùng đôi má hồng hồng, và lạ một điều là tuyệt nhiên không có một chút phấn son gì trên khuôn mặt thanh tú ấy. Cô mặc một chiếc váy xanh da trời dài quá đầu gối với áo kiểu Pháp màu nhạt cùng tông để lộ bờ vai đầy đặn. Xinh. Nhưng nói chung là không xinh bằng Alice- cô gái mà anh đang hẹn hò và không có gì đặc biệt nhưng anh thấy sao trong vẻ đẹp của cô gái này có một nét gì đó thật bí ẩn và rất thu hút. Không thể diễn tả bằng lời. Chưa bao giờ Kyle thấy mình lúng túng và bối rối đến vậy. Anh luôn tự hào với vẻ điển trai của mình làm các cô gái chết mê chết mệt. Vào những tình huống như thế này, các cô gái thường làm duyên làm dáng õng ẹo, bắt đầu tán tỉnh và cố làm anh chú ý. Anh đã quá quen với những cô gái như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái hoàn toàn tự tin với nét đẹp tự nhiên của mình và không có vẻ gì là bị "sét đánh" trước nét điển trai của anh. Cô gái chìa tay về phía anh: _Rất vui được làm quen với anh. Tôi là Lilly, học cùng trường và là em họ của Eric. Anh giật mình, vội đưa tay ra nắm lấy tay cô. Sở dĩ anh vụng về như vậy là do chưa bao giờ có cô gái nào làm quen với anh kiểu đó. Thường thì họ chỉ õng ẹo: "Chào anh, em là Veronica, đây là số điện thoại của em, nếu anh chưa có bạn gái thì gọi cho em nhé". Bàn tay Lilly thật mềm mại và ấm. Rời khỏi bàn tay ấy mà anh cứ thấy tiếc nuối sao sao đó, anh nói: _T..ôi là Kyle, rất vui được làm ..quen với cô. _Anh bình tĩnh đi, nói không nổi nữa kìa- Lilly cười khúc khích. Kyle tự giận mình ghê gớm. Anh có bao giờ như vậy đâu nhỉ. Anh cười cho qua chuyện. Lilly tiếp lời một cách tự tin: _Tôi có nghe Eric kể về anh. Anh ấy coi bộ quý anh lắm. _Cảm ơn cô.- Anh khổ sở đáp. "Chẳng biết thằng ngốc đó nói gì về mình mà sao Lilly cứ cười mãi. Hi vọng nó chỉ kể những chuyện tốt chứ không kể những chuyện xấu hổ của mình" Anh thầm nghĩ. _Thôi, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh. Nói xong, Lilly đi tiếp về phía cửa chính. Cửa chính nhà Eric bằng kiếng và rất rộng nên Kyle có thể thấy mọi việc diễn ra bên ngoài. Lilly đi ra ngoài cổng rồi bước vào một chiếc xe hơi màu đen. Đoạn, chiếc xe chạy mất hút để lại một cảm giác gì đó nơi anh- giống như cảm giác khi người ta để vuột ra khỏi tầm tay mình một cơ hội mà không hề hay biết. Nó không giống như cảm nhận mỗi lần anh đứng trước Alice hay các cô gái khác. Nó thật nhẹ nhàng, lướt qua như một cơn gió thoảng. Anh lại càng không ngờ rằng chính sự gặp gỡ này lại làm thay đổi toàn bộ cuộc đời anh, làm cuộc sống chán nản của anh bước sang một trang hoàn toàn mới... *** _Lilly năm nay hai mươi tuổi, nó học lớp trung cấp chuyên ngoại ngữ cùng trường với mình, học rất giỏi, lại xinh xắn. Ba mẹ tao yêu quý nó như con đẻ vậy. Tao cũng tự hào có được đứa em như nó. Rất khó chịu với cách xưng hô Lilly bằng "nó" một cách xem thường như vậy nhưng Kyle cố gắng lắng nghe, nổi giận ở đây không khéo Eric chẳng thèm nói gì nữa với anh về Lilly. _Vậy cô ấy có bạn trai chưa ? _Theo tao biết thì chưa. Nó kén chọn bạn trai lắm. Mặc dù hàng tá thằng con trai muốn "cua" nó nhưng hình như nó thích học hơn. Anh liên tục hỏi Eric tới tấp những câu hỏi về Lilly. Sau bữa tiệc đó, anh không thể nào quên được cô gái tóc vàng tên Lilly đã va phải anh và cho anh một cơ hội để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy. _Mày muốn gặp nó thì sau giờ học đi theo tao sang lớp nó. Tao đã từng gặp hàng đống thằng con trai giống như mày, cũng nhờ tao giúp tiếp cận Lilly. Tao nói trước là chưa chắc gì mày thành công đâu. Mấy đối thủ trước chỉ sau một tuần là bỏ cuộc. Kyle uống từng lời của Eric, như đang lắng tai nghe lời dặn dò của giáo sư trước khi lên đường đi thi giải Nobel. Sực nhớ ra cuộc trò chuyện của anh với Lilly tối hôm trước, anh sừng sộ lên: _Hey Eric ! Ở nhà mày kể chuyện gì về tao mà lúc nói chuyện với tao, Lilly cứ cười khúc khích thế hả ? _Ồ, mày nói chuyện với nó luôn rồi à ? Đúng rồi, hôm trước tao có mời nó tới bữa tiệc nhưng nó đã xin phép về sớm để làm một dự án quan trọng trong trường. Nó lúc nào cũng chăm chỉ học tập. Mà mày làm sao nói chuyện với nó được thế ? Nó rất ít nói. Với người lạ thì lại càng không có chuyện đó. _Dẹp chuyện đó qua một bên đi. Mày nói gì với Lilly về tao vậy?- Anh bắt đầu nổi nóng. _Không có đâu, tao chỉ kể chuyện mày ăn spaghetti bằng mũi dịp cắm trại với lớp năm ngoái thôi.- Vừa nói, Eric vừa cười phá lên. _Trời ơi là trời. Chả trách gì cô ấy cười tao mãi. Mày hại tao rồi Eric ơi. _Tao xin lỗi. Tao không biết mày đang có ý định chinh phục nó. Để tao kể chuyện tốt của mày lại cho nó... _Thôi thôi khỏi, cảm ơn. Không khéo mày lại kể thêm một chuyện xấu hổ khác nữa thì chết tao.- Không chờ Eric nói hết câu, anh ngắt lời, giọng bực dọc. Eric cười hì hì. _Chuyện đó tính sau. Tới giờ vào học rồi kìa. Ra về tao đưa mày đến gặp Lilly. *** Những bài viết ngẫu nhiên trong Box:
|
03-11-2010, 06:35 PM | #2 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 665
|
Kì 2: Cuộc hẹn đầu tiên.
*** _Lớp học của Lilly nằm ở dãy phía Đông, trên lầu hai. Lớp trung cấp của nó học hơn lớp cao cấp của mình một tiết học nên tan sau khoảng một tiếng đồng hồ Đi hơi mỏi chân nhưng gặp được "cô gái tên Lilly ấy" thì có phải đi bộ một nghìn dặm mày cũng ráng mà đi đúng không?- Eric cười, vừa đi vừa giảng giải cho Kyle. _Ừ.- Anh đáp đại cho qua chuyện. Lúc này anh đang rất hồi hộp và lo lắng, trong giờ học cũng vậy, một phần vì không biết cuộc gặp này có ổn thoả hay không, phần còn lại là niềm vui sướng được gặp lại Lilly. Bước ra khỏi dãy phía Tây là có thể nhìn thấy ngay dãy phía Đông ở hướng đối diện, cách đó một sân trường khá rộng- khoảng bốn trăm mét vuông. Trường đại học West High là một trường tư nổi tiếng về chất lượng cơ sở vật chất và cả về độ cao của học phí. Ngôi trường này gồm bốn dãy nhà: phía Đông, phía Tây và dãy phía Nam là các lớp học trung cấp, cao cấp và sơ cấp, dãy thứ tư nằm sau dãy phía Nam là các câu lạc bộ học tập lẫn vui chơi và thể thao như bóng bàn, bóng rổ, bơi lội, kiếm đạo,..., phòng truy cập Internet, phòng giải trí.. v.v... ; và phía Bắc là cổng trường. Do đó học phí ở đây rất cao, chỉ con em những đại gia nhà giàu nứt đố đổ vách mới có thể theo học. Và cũng chính vì chỉ cần tiền là có thể theo học, ngôi trường này tập trung hầu như đủ mọi thành phần: từ giỏi đến dở, từ ngoan hiền đến hư hỏng ăn chơi. Kyle không còn là một cậu con trai hiền lành như trước khi cha mẹ mất, nhưng cũng chưa thành một thằng giang hồ bặm trợn, có thể là một chút cái này một chút cái kia. Eric cũng như Kyle, nửa này nửa nọ nhưng Lilly thì rất ngoan ngoãn, thuỳ mị và đoan trang. Và người con gái thuỳ mị, đoan trang đó đang sắp hiện ra trước mặt anh một lần nữa. Nghĩ vậy, anh càng thấy hồi hộp và khó thở hơn gấp bội. Hai người cứ lầm lũi đi băng qua sân trường về dãy phía Đông. Dãy phía Đông của trường West High cũng như dãy phía Tây và phía Nam gồm một tầng trệt và ba tầng lầu lát bằng gạch men loại thượng hạng có màu cùng tông với sơn tường xanh nhạt. Tầng trệt gồm phòng dụng cụ học tập, phòng thi thử trình độ, phòng quản lí và phòng nghỉ của giáo viên. Ba tầng lầu trên, mỗi tầng có năm lớp học rộng năm mươi mét vuông với đầy đủ cơ sở vật chất như bàn ghế tiện nghi, máy điều hoà, máy chiếu phim, tủ khoá của học sinh, tủ dụng cụ giảng dạy và thí nghiệm của giáo viên, ... .Cuối mỗi tầng lầu là phòng vệ sinh; tuy là phòng vệ sinh nhưng có cả phòng tắm và phòng thay đồ. Phòng học của Lilly nằm cuối lầu hai nên Eric và Kyle phải đi qua bốn phòng học mới đến được phòng học của Lilly. Đi qua lớp nào, các cô gái cũng ngoái đầu lại nhìn Eric và Kyle; vì ngoài Kyle, Eric cũng thuộc dạng dễ nhìn nếu không muốn nói là khá điển trai với tầm cao ngang ngửa với Kyle, đôi mắt màu xanh lục và mái tóc xoăn vàng óng. Lúc đó, Kyle mới nhận ra Lilly rất giống với Eric, chỉ khác là mắt của Lilly trong suốt như thuỷ tinh chứ không xanh như Eric. Anh gặp Eric cách đây hai năm, trong một trận đấu bóng rổ toàn trường. Sau đó, anh chủ động bắt chuyện với Eric rồi dần làm quen với nhau. Eric thuộc dạng con nhà có tiếng tăm, cha mẹ của anh là những người tai to mặt lớn và có ảnh hưởng lớn trong xã hội. Tuy vậy, anh rất hoà đồng nên có rất nhiều bạn. Nhưng khi đi kế bên Kyle, anh vẫn không nổi bật bằng Kyle vì anh không có được vẻ trầm trầm và lạnh lùng quyến rũ trên khuôn mặt như Kyle. Một lúc sau, phòng học của Lilly đã ở trước mặt. Đó là một căn phòng có chữ "Lớp trung cấp đặc biệt" trên cánh cửa bằng gỗ gụ đỏ. Kyle biết vậy là do Eric khẽ huých anh một cái: _Đến rồi kìa. Eric khẽ gõ cửa. Lát sau, một người phụ nữ đứng tuổi trong bộ đồ trang nghiêm bước ra mở cửa. _Hai em cần gì ? _Thưa cô, em cần gặp Lilly. Cánh cửa được mở rộng ra. Hầu hết sinh viên trong lớp này là nữ sinh, toàn là những cô gái đôi mươi mặt mày sáng sủa, trông rất có học thức. Nhưng ngay bàn thứ hai, nổi bật lên trên các cô gái khác vẫn là một thiếu nữ đang chăm chú viết một cái gì đó, mái tóc vàng dài xoã xuống che hết hơn nửa khuôn mặt nhưng Kyle vẫn nhận ra đó là Lilly. Cô đang viết bài một cách say mê, không hay biết là có người đang nhìn cô. Các cô gái tò mò nhìn ra cửa, rồi khúc khích cười với nhau. Tuy không nghe rõ được câu chuyện của họ, Kyle vẫn tin chắc rằng họ đang bàn tán về anh do những ánh mắt của họ cứ đổ dồn về phía anh. Sự xôn xao đó làm Lilly ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Eric ở ngưỡng cửa, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng đứng dậy, xin phép giáo sư ra ngoài. Cô ôm lấy Eric như một lời chào quen thuộc của hai người. Sau khi buông Eric ra, cô mới nhận ra sự có mặt của Kyle vì nãy giờ anh đứng khuất sau lưng Eric. Cô khẽ nhoẻn một nụ cười và đó là nụ cười xinh nhất mà Kyle từng thấy từ trước tới giờ. Eric bước lùi lại mấy bước, để Lilly và Kyle nói chuyện riêng với nhau: _Đây là Kyle- bạn anh, chắc là em đã biết trong bữa tiệc của anh hôm trước. Anh ấy muốn nói chuyện với em một chút. _Chào anh. Rất vui được gặp anh lần nữa.- Lilly cười, bước tới trước một bước. Đứng đối diện với Lilly ở một khoảng cách gần như thế, anh thấy cô còn xinh hơn tối hôm trước nhiều. Đồng phục của trường West High gồm nữ thì áo sơ-mi trắng có ruy-băng hình chiếc nơ ở cổ với áo len xanh khoác bên ngoài, váy xanh nếp gấp ngắn trên gối, giày kiểu búp bê màu đen và vớ cao; nam thì cũng áo sơ-mi trắng và áo len bên ngoài nhưng là áo sơ-mi tay dài thắt cà-vạt và quần tây màu xanh đậm. Với đồng phục nữ, tuỳ vào dáng người mà mặc nó có đẹp hay không, hầu hết nữ sinh đều trông hơi thô kệch trong bộ đồng phục này nhưng Lilly thì khác, cô có vẻ còn hiền thục và dễ mến hơn gấp nhiều lần khi mặc chúng. _Anh à! Sao vậy ?- Lilly nhìn Kyle, thắc mắc khi thấy anh chẳng nói gì cả. Mải nghĩ ngợi mà quên mất là Lilly đang đứng trước mặt mình, anh tỉnh lại ngay lập tức khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô. _À. Xin lỗi.- Anh lắc lắc đầu như muốn giũ đi những suy nghĩ nãy giờ của mình để tập trung vào câu chuyện của hai người. _Anh gặp tôi có chuyện gì không ?- Lilly lại tiếp tục cười mỉm, khẽ nói. _Tôi.. tôi có thể nào có một cuộc hẹn với cô không ? _Nếu anh muốn. Không tin vào tai mình là mọi thứ lại ổn thoả đến thế, anh hỏi: _Cuối tuần này được không, tại nhà hàng Joline nhé. _Được, cuối tuần này tôi rảnh. Nhưng tôi không thích hẹn ở nhà hàng. Hẹn gặp anh ở quán kem Blues ở phố Northway lúc bảy giờ tối chủ nhật. Bây giờ tôi phải quay trở lại lớp học. Giáo sư Montez nghiêm khắc lắm. Thôi tạm biệt anh. Nói xong, cô quay vào lớp. Khi bóng cô mất hút sau cánh cửa gỗ, Kyle mới chịu quay người đi về phía cầu thang. Eric bước tới, quàng tay qua vai anh rồi nói: _Thôi đừng buồn. Mai mốt mày sẽ tìm được một em xứng với mày mà. Không sao đâu. Xui xẻo thôi . Vui lên đi. _Mày nói gì thế ? Tao chẳng hiểu gì cả. _Hả ? Nó không từ chối mày hả ? Nó nói gì với mày vậy. _Tao hẹn cô ấy đi ăn và cô ấy đồng ý.- Kyle cho tay vào túi quần, lặng lẽ bước. _Ồ! Mày được chấp nhận à ? Tại tao thường xuyên phải đóng vai trò an ủi tụi "thí sinh" bị thua trận trở về nên hơi bị "thần hồn nát tính" ấy mà.- Eric nhe răng ra cười. _Nghĩa là cô ấy ít khi nhận lời lắm à ?- Kyle ngạc nhiên quay sang hỏi Eric. _Chứ sao. Con người ta lá ngọc cành vàng- vừa con gái nhà giàu, xinh xắn, học giỏi mà lại còn hiền dịu nhu mì; đâu có phải muốn "cua" là được ngay đâu. Mà mày coi bộ có triển vọng đấy, thằng tiến bộ nhất mà tao từng thấy từ trước tới giờ cũng phải lần thứ hai Lilly mới nhận lời một buổi đi ăn tối. Nghe những lời đó của Eric, Kyle cảm thấy mát hết cả ruột gan. Cứ như một chiến sĩ một mình tả xung hữu đột với quái vật cứu công chúa và đã làm nàng cảm động mà ...nhận lời hẹn hò của anh. Càng nghĩ, anh càng thấy một cảm giác rạo rực dâng lên như thuỷ triều trong lòng anh. Trong suốt năm năm qua- năm năm dài đằng đẵng của sự cô đơn và thiếu vắng người thân thuộc, anh chưa bao giờ trải qua một cảm giác như thế. *** Kyle nhìn lên đồng hồ. Bảy giờ kém mười. Sắp tới giờ hẹn rồi. Anh nhìn xuống chiếc ghế đối diện mình, nó đã được anh kéo ra sẵn như một vị trí hiển nhiên của Lilly khi ở bên mình. Chiếc ghế vẫn trống không, chờ đợi. Chưa bao giờ anh bước vào một quán kem bình thường như thế. Những buổi hẹn của anh luôn ở những nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố chứ chưa bao giờ ở một quán kem. Thậm chí nếu muốn ăn kem, anh cũng tới nhà hàng kem nổi tiếng nhất để mua về. Blues là một nơi bình thường cũng như các quán kem khác trong thành phố, nhưng cũng khá nổi tiếng vì cách bài trí theo phong cách Pháp cổ, các món kem đặc trưng của Pháp và cách phục vụ khách nhiệt tình. Tuy nhiên, giá cả rất vừa túi tiền. Ở Blues, người ta tìm thấy được sự ấm cúng và lãng mạng với những cây nến thơm dùng để thắp sáng và tiếng dương cầm êm dịu. Nói tóm lại, Blues là một địa điểm thích hợp cho mọi chàng trai cô gái trong buổi hẹn đầu tiên. Tiếng xe hơi đỗ lại trước quán kem. Kyle hồi hộp quay ra nhìn. Mặc dù anh đã cẩn thận chăm chút mình kĩ lưỡng trước khi đến đây nhưng anh vẫn thấy không được tự tin lắm. Trong bộ áo sơ-mi trắng thắt cà-vạt và quần tây đen, anh trông cực kì điển trai nhưng cũng không kém phần thanh lịch, tao nhã. Nhân viên quán kem bước ra mở cửa chiếc xe vừa đỗ. Một cô gái bước ra khỏi xe. Là Lilly. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy đen dài đến hơn đầu gối và chiếc áo tay phồng kiểu đồng phục nữ sinh Nhật màu trắng. Trông cô không có vẻ gì là một tiểu thư quyền quý con nhà giàu mà chỉ là một thiếu nữ bình thường như người thiếu nữ khác. Mái tóc vàng óng của cô được cột lên gọn gàng bởi một chiếc kẹp duyên dáng- khác hẳn với mọi ngày. Và lạ nhất vẫn là khuôn mặt thanh tú không một chút trang điểm. Kyle rất ngạc nhiên khi thấy cô ăn mặc giản dị như vậy. Tuy trong một bộ đồ như vậy, cô xinh không thua gì những cô gái quần là áo lượt thướt tha mà anh đã từng hẹn trước đây. Cô bước vào quán kem, nhìn quanh tìm một người quen. Kyle thấy vậy, liền đứng dậy đi tới chỗ cô. Thấy anh, cô trố mắt ra nhìn trang phục của anh rồi đưa tay lên miệng che giấu nụ cười: _Anh làm gì mà ăn diện dữ vậy? Có phải là tới dự tiệc của phu nhân tổng thống đâu.- Cô chuyển sang cười thành tiếng nhỏ. Anh cũng cười theo cho qua chuyện rổi đưa cô đến chiếc bàn kế bên dòng suối phong thuỷ nhân tạo chảy róc rách. Cô ngồi vào chiếc ghế đối diện anh, vẫn với nụ cười trên môi. Một nam phục vụ có vẻ chỉ hơn Kyle mấy tuổi tới bên hai người, nhìn Lilly, nói một câu gì đó mà anh chẳng hiểu gì cả, nhưng Lilly thì có vẻ hiểu rất rõ. Từ ngữ duy nhất anh hiểu được là từ "Lady Lilly" nghĩa là tiểu thư Lilly. Và nếu như anh đoán không lầm thì người phục vụ này đang nói tiếng Pháp. Nghe xong, cô quay sang anh: _Anh chờ tôi lâu rồi phải không. Xin lỗi anh, tại tôi không có thói quen tới sớm hơn giờ hẹn. _Không sao đâu. Cô đừng bận tâm. _Anh dùng kem gì ? _À ...ừm. Kem gì cũng được.- Anh ấp úng, anh không quyết định được là do từ trước tới giờ, ông quản lý toàn mua kem giùm cho anh, anh chỉ việc thưởng thức nên lâu ngày anh cũng quên mất hương vị ưa thích của anh là gì. Lilly khẽ cười, quay về phía người phục vụ đang chờ rồi nói lại một câu nói mà anh không tài nào hiểu được, nhưng lần này anh chắc chắn là cô đang yêu cầu món kem bằng tiếng Pháp. Khi người phục vụ đi khỏi, anh nhìn cô với ánh mắt thán phục: _Cô nói tiếng Pháp giỏi quá! _Anh quá khen. Vì tôi học tiếng Pháp từ nhỏ nên bây giờ cũng nói được chút ít. Vả lại, là khách quen ở đây nên họ biết tôi muốn dùng kem gì. Tôi chỉ việc gọi thêm kem cho anh thôi. _Hồi nãy, anh ta nói gì với cô vậy?- Kyle tò mò hỏi. _Anh ta bảo là "Chào tiểu thư Lilly, quý ông này đã ngồi ở đây chờ tiểu thư nửa tiếng rồi. Tiểu thư vẫn dùng món kem thường lệ chứ ?". Kyle lẽn bẽn gãi đầu. Sau đó, một khoảng yên lặng bao trùm lên hai người. Anh cứ ngồi yên, cúi gằm mặt xuống bàn, thỉnh thoảng lại ngước đầu lên lén nhìn Lilly. Nhưng Lilly thì hoàn toàn tự tin, cô nhìn thẳng vào anh như muốn nói: "Đừng sợ, tôi không ăn thịt anh đâu". Khi hai ánh mắt chạm nhau, mặt cô chỉ thoáng ửng hồng lên, Kyle thì còn tệ hơn- quay ngoắt đi chỗ khác, đã im lặng thì còn im hơn nữa. Một lát sau, người phục vụ mang lên hai ly kem trông rất bắt mắt và hấp dẫn. Cô vội mở lời: _Đây là món kem đặc biệt của Blues, anh nếm thử xem. Cô đẩy ly kem về phía anh. Đó là một ly kem khá lớn với ba lớp kem- hai lớp trên và dưới cùng màu nâu đen, lớp ở giữa màu trắng ngà, lớp kem trên cùng được tạo dáng rất đặc biệt, khắc chữ Francé Special và một cây dù nhỏ xinh đủ màu sắc được cắm một cách khéo léo. Ly kem của Lilly cũng giống như vậy chỉ khác là hai lớp dưới và trên cùng của cô màu hồng. Lúc bấy giờ hai người mới để ý rằng trên thành của hai cái ly có một miếng giấy gì đó treo toòng teng. Anh cầm miếng giấy đó lên xem thử. Lilly cũng vậy. Mặt trước miếng giấy của anh có ghi chữ "Francé Gentleman" rõ to, mặt sau có ghi chữ "Memory of your date" (Kỉ niệm cuộc hẹn của bạn) kèm với ngày tháng hôm đó. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lilly. Cô mỉm cười khi thấy ánh mắt của anh rồi đưa lên cho anh xem miếng giấy của cô. Nội dung của miếng giấy cũng giống như miếng giấy của anh. Chỉ khác là "Francé Lady" chứ không phải là "Gentleman". Thấy anh có vẻ ngượng, cô giải thích: _Chắc là chủ quán kem. Ông ấy là bạn thân của bố tôi ngày trước. Ông ấy lúc nào cũng tạo nên những điều bất ngờ cho tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi nhận được một điều bất ngờ thú vị như thế này. Không biết làm sao giấu được khuôn mặt đang chuyển sang màu cà chua của mình, anh vội múc thử một muỗng từ lớp kem màu nâu đen phía trên. Muỗng kem có vị rất đắng làm anh nhăn cả mặt nhưng không biết làm cách nào để phun ra đành phải nuốt thật nhanh muỗng kem quái đản đó. Nhìn bộ dạng kì cục của anh, Lilly không thể nhịn được cười, khẽ nói: _Anh nên trộn cả ba lớp lại, sẽ ngon hơn. Sau khi làm theo lời cô, anh múc một muỗng kem trộn đưa lên miệng. Muỗng kem có một mùi vị trộn lẫn giữa hương chocolate của lớp đáy và vị cà phê đắng của lớp trên cùng, lại hoà quyện với vị vanilla béo và trái cây thơm lừng của lớp trắng ngà ở giữa. Tất cả làm nên một hương vị kem không lẫn đâu được của Blues. Vừa ngon, vừa thơm và béo. _Anh sao thế? Không lẽ hẹn tôi tới đây rồi ngồi im như thóc, không nói gì cả sao? Kyle ngẩng đầu lên ngay lập tức, mải ngậm và tự bình luận về muỗng kem mà anh quên mất Lilly. _Xin lỗi cô. Kem ngon quá. Lilly phá ra cười, lần đầu tiên anh nghe cô cười thành tiếng như vậy. Anh chăm chú nhìn cô, nhìn thân người đang rung lên vì cười trước mặt mình. Anh bối rối nói: _Tôi muốn nói với cô chuyện này nhưng tôi hồi hộp và run quá. nói không được. _Không sao đâu. Có gì anh cứ nói với tôi. Tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi chứ chẳng phải ai ghê gớm lắm đâu.- Cô cố gắng kìm người lại, không cười nữa và nhìn thẳng vào mắt anh. Không ngờ cô lại giản dị và dễ gần như thế, anh hít một hơi thật sâu như lấy thêm can đảm rồi nói tiếp với một hi vọng tràn trề: _Tôi.. tôi chỉ muốn nói là .. không biết cô có thể cho ... cho tôi một cơ hội.. để tìm hiểu cô không. Cô biết đấy.., qua những buổi hẹn như thế này.- Anh cố gắng nói hết những lời mà anh luyện tập từ sáng tới giờ. Liên tưởng tới những đối thủ trước thất bại liểng xiểng mà anh không khỏi thấp thỏm, mong chờ câu trả lời của cô là một kết quả ít nhất là khả quan hơn một chút, chỉ một chút thôi. *** |
03-11-2010, 06:36 PM | #3 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 665
|
Kì 3: Hạnh phúc trong chốc lát.
*** Vừa bước ra khỏi lớp học, Jake đã chạy tới quàng tay lên vai Kyle: _Hôm nay ra chơi bóng rổ với tụi tao nhé. Đấu với lớp Cao cấp Tự nhiên. Đội thua phải làm bài tập cho đội kia trong vòng một tuần. _Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Nhưng hôm nay tao bận rồi.- Vừa nói, anh gỡ tay thằng bạn ra rồi rảo bước nhanh xuống cầu thang. _Lại đi đón cô nàng nữa chứ gì.- Jake cười lớn. _Mày biết rồi còn hỏi.- Anh cười, nói vọng lên. _Vậy còn Alice thì sao? Nhường cho tao nhé.- Jake hét. _Cứ việc. Anh băng qua sân trường, leo lên cầu thang của dãy phía Đông, đi lại con đường quen thuộc đến lớp Trung Cấp Đặc Biệt. Việc di chuyển này thôi đủ làm anh mỏi hết cả chân. Trường rộng sướng thật nhưng cũng sướng trong một chừng mực nào đó. Anh thở phào khi cuối cùng cũng thấy lớp học nằm cuối lầu hai. Nhìn lại đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tan lớp trung cấp. Việc di chuyển và cà kê với lũ bạn cũng làm anh tiết kiệm được hơn ba mươi phút. Anh đứng trước lớp học, tựa lưng vào tường, lấy ra một điều thuốc lá, châm lửa rồi bắt đầu hút. Qua cửa sổ kiếng, nhiều nữ sinh bên trong có thể thấy được anh. Họ cười khúc khích rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống làm bài tập. "Chắc là đang giờ kiểm tra hay cái gì đó tương tự như thế" anh thầm nghĩ. Khi điếu thuốc lá của anh sắp tàn hết thì lớp trung cấp cũng bắt đầu tan. Toán nữ sinh lúc nãy ùa ra, nhìn thấy anh, họ lại xì xầm bàn tán gì đó, cười với nhau rồi đứng nán lại. Dường như họ định đợi sinh viên ra về hết rồi đến làm quen với anh. Thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, anh quăng tàn thuốc lá xuống đất rồi lấy giày dẫm lên. Chẳng hiểu tìm ra việc gì buồn cười ở hành động đó của anh mà đám nữ sinh kia lại cười hô hố lên một cách khiếm nhã. Đến nỗi anh phải quay qua nhìn họ với vẻ mặt khó chịu. Họ dợm bước tới chỗ Kyle nhưng bỗng khựng lại khi thấy một cô gái tóc vàng vừa ra đứng kế bên anh. Không ai khác, chính là Lilly. _Anh chờ em lâu chưa?- Do Kyle cao hơn cô nên cô phải ngước mặt lên mới nhìn được vào đôi mắt xanh của anh. _Không lâu lắm.- Anh cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra quàng lên vai cô- Trời mùa đông, em mặc như thế dễ bị cảm lắm đấy. Lilly đỏ mặt lên vì sung sướng. Tốp nữ sinh lúc nãy nhìn cô ghen tị rồi quay bước ra về. Cả hành lang bây giờ chỉ còn lại hai người. Kyle cuối xuống hôn nhẹ lên môi Lilly. Cô khẽ nhắm mắt lại, thưởng thức cho trọn vẹn cái vị ngọt ngào của nó. Mặc dù đã hôn nhiều cô gái nhưng chưa lần nào anh cảm nhận được một làn môi đầy đặn, mềm mại và có hương vị thuần khiết như khi hôn Lilly. Đến một lúc sau, anh mới có thể rời khỏi gương mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đang dần mở ra. Cô nghiêm giọng: _Anh lại hút thuốc nhé. Lúc nãy em thấy rồi. _Anh xin lỗi. Từ từ anh mới bỏ hẳn được. Anh sẽ cố gắng. Anh hứa đấy. Chịu không?- Anh ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô. Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang rồi ra cổng trường. Họ bước vào chiếc xe riêng hiệu Mercedes màu đen của Kyle. Hôm nay chính anh lái, và với Lilly ngồi bên cạnh. Anh đưa cô tới quán kem Blues- nơi mà cuộc hẹn đầu tiên của họ đã diễn ra ba tháng trước. _Nhớ hôm ấy, anh ăn phải muỗng kem cà phê đắng. Mặt anh lúc đó rất buồn cười. Hi hi hi!- Dường như không nhịn được, Lilly cười khúc khích trông rất đáng yêu. _Em chọc quê anh đấy hả ?- Kyle nhìn cô. _"Xin lỗi cô. Tại kem ngon quá". Hi hi hi! - Càng nói, cô càng cười dữ hơn nhưng vẫn giữ ý tứ sao cho đừng làm phiền những vị khách khác. Không chịu được nữa, cô ôm bụng ngồi cười mãi không biết làm sao để ngưng. Kyle chăm chú quan sát Lilly, tự hỏi tại sao tạo hoá lại đưa xuống trần gian này một cô gái đáng yêu đến thế. Anh còn nhớ. Một buổi tối chủ nhật ba tháng trước, cô gái xinh đẹp này đã chấp nhận lời đề nghị cùng tìm hiểu nhau của anh. Và vào một buổi tối thứ bảy cách đây một tuần, cũng tại quán kem này, cô đồng ý trở thành bạn gái của anh sau khi nghe thổ lộ tình cảm của anh dành cho cô. _Anh ăn thử món kem của em nhé.- Sau khi ngừng cười (một công việc khá khó khăn), thấy Kyle ngồi im lặng nhìn mình, cô tưởng anh giận bèn vội vàng múc một muỗng kem từ ly của cô đưa tới trước. Đang ngắm Lilly, nghe cô nói như vậy, thấy cô cầm muỗng kem định đưa cho anh, anh liền mở miệng ra mà không đón lấy muỗng kem từ tay cô: _A ha, muốn em đút cho à? Được thôi. Cô tinh nghịch múc lại một muỗng to từ lớp kem cuối cùng trong ly cô rồi cho vào miệng anh. Vừa ngậm lại, anh đã nhăn mặt, giống y như lúc anh ăn phải muỗng kem cà phê đắng. Muỗng kem cô đưa vào miệng anh có vị rất chua, chua như người ta vắt nước chanh nguyên chất vào miệng. Cô lại cười, lém lỉnh hỏi: _Đó là kem dâu nguyên chất với nước chanh tươi. Ngon không anh? Anh cố nuốt thật nhanh, cầm ngay ly nước đá nhỏ trên bàn dùng để uống sau khi ăn kem uống ngay lập tức một cách ngon lành để giảm đi vị chua trong miệng. Xong, anh quay ngoắt sang Lilly: _Chút nữa biết tay anh. _Hi hi hi. Dám làm gì không? _Để chút xíu nữa em sẽ phải hối hận cho xem.- Anh để lại tờ một trăm đô trên bàn rồi đứng dậy, đi về phía chiếc xe Mercedes. Lilly bước theo sau. Họ tới một thảo nguyên trống trải ở vùng ngoại ô. Trên thảm cỏ, họ ngồi kể cho nhau nghe chuyện gia đình mình. Qua đó, Kyle mới biết được là bố Lilly mất trong một tai nạn giao thông năm cô mười một tuổi. Cô sống với mẹ trong một toà nhà rất lớn nhưng thiếu tiếng cười, mẹ cô rất thương cô nhưng tất nhiên không thể lấp đầy khoảng trống của bố trong lòng cô. Sau mất mát đó, cô ít nói hẳn và trở nên khép kín hơn. Cho đến ngày anh xuất hiện trong cuộc đời cô, cô mới tìm lại được nét thanh xuân yêu đời. _Thực sự sau khi nghe tin bố mất,em hụt hẫng, như rơi xuống một cái hố sâu không đáy vậy. Nấp sau lưng mẹ, nhìn cảnh sát tới đưa lại cho mẹ chiếc cặp táp vấy máu của bố, em khóc oà lên, khóc nhiều lắm, chắc là sẽ không thể nào tự mình nín được nếu không có mẹ ôm vào lòng dỗ dành, mà lúc đó chính mẹ cũng nước mắt ràn rụa trên mặt. Hơn chín năm qua, em sống trong một căn nhà không có người đàn ông trụ cột. Mẹ quán xuyến tất cả.- Lilly nhìn xa xăm về một điểm vô định nào đó nơi đường chân trời. Từ trước tới giờ, Kyle cứ tưởng trường hợp của mình là lâm li bi đát và đáng thương nhất. Nhưng anh không ngờ rằng cô tiểu thư nhà giàu xinh xắn có vẻ ngoài rất tự tin, vui vẻ này lại có một tuổi thơ buồn như vậy. _Anh rất tiếc. _Không sao, em cũng rất tiếc về cha mẹ anh. _Chuyện của em đáng thương hơn. Cha mẹ mất lúc anh đã lớn. Còn em mất cha khi còn quá nhỏ. _Không sao mà. Em quen rồi. _Tới lúc em gặp được chàng hoàng tử đẹp trai và dũng cảm tên là Kyle tới giải cứu cho em, em cảm động và vui quá nên quên hết nỗi buồn rồi đúng không? - Kyle pha trò để giảm đi không khí nặng nề đang có nguy cơ gia tăng xung quanh không gian lãng mạn riêng tư của hai người. _Không dám đâu.- Đúng như anh dự đoán, nụ cười duyên dáng lại xuất hiện trên khuôn mặt cô. Anh xích lại sát bên cô. _Vậy chứ tại sao em lại chịu làm bạn gái của anh? _Em không nói đâu.- Lilly lắc lắc đầu làm mái tóc vàng bay trong gió. _Nói mau.- Anh giả giọng hách dịch. _Không nói.- Cô phồng miệng lên, ra vẻ bướng bỉnh. _A ha, không chịu nói à? Thêm tội hồi nãy dám cho anh ăn muỗng kem dâu đó. Phải cho em biết tay.- Anh xắn tay áo lên. Lilly đột ngột đứng dậy, vùng chạy ra thảm cỏ rộng phía sau hai người. Phản ứng rất nhanh, Kyle cũng chạy theo sát ở phía sau. Vừa chạy, anh vừa hét to: _Đứng lại mau. Không nghe lời nói của anh, Lilly vừa chạy vừa cười thích thú. _Không đứng lại. Anh giỏi thì bắt được em này. Tiếng cười của cô vang đi trong gió chiều nghe vui tai như tiếng chuông thánh thót buổi bình minh. Hai người cứ chạy theo nhau mãi, vừa chạy vừa cười. Tất nhiên, sức của Lilly thì làm sao so được với một tên con trai vô địch bóng rổ trong trường như Kyle. Anh nhanh chóng bắt kịp cô. Khoảng cách được thu hẹp lại. Anh ôm chầm lấy Lilly đang chạy phía trước. Cả hai người đều mất đà, ngã lăn cù lên nhau trên thảm cỏ xanh mướt. Lúc dừng lại, cả hai cùng cười to thoải mái vừa thở hổn hển. Vẫn ôm Lilly trong tay như lúc bắt kịp cô, Kyle siết cô chặt hơn như sợ nếu không ôm cô chặt trong tay thì cô sẽ biến mất. Lilly cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, cô thu nhỏ mình lại, rúc trong lòng anh. Hai người cứ nằm yên như thế ở đó mãi một lúc rất lâu. Trong khoảng thời gian đó, cả Kyle và Lilly đều cảm thấy hai người rất gần nhau. Anh cúi mặt xuống mái tóc vàng của cô- một mái tóc mượt mà và rất thơm. Còn cô thì nép sát vào người anh, thật ấm áp và dễ chịu, cứ như hồi nhỏ ngồi trong lòng bố, cô cảm thấy mình thật bé bỏng và đang được một người đàn ông che chở bảo vệ. Cho tới khi những vì sao đã hiện diện trên bầu trời, cả hai mới sực tỉnh, vội nhỏm dậy. _Gặp anh sau nhé.- Lilly chồm qua hôn Kyle rồi bước ra khỏi xe. _Chúc em ngủ ngon. Cô bước vào nhà mà cứ như đang đi trên mây. Cô quá hạnh phúc. Lần đầu tiên cô có được một cảm giác như vậy. Thực ra, Lilly đã có một chút gì đó với anh từ một ngày cuối xuân ngồi giữ áo giùm và làm khán giả cho Eric ngoài sân bóng rổ, Eric đang chơi bóng với Kyle trong sân. Lúc đó, vì mải mê ghi bàn mà Kyle không để ý một người con gái đang chăm chú nhìn anh. Lilly rất ấn tượng với vẻ bên ngoài trưởng thành, cộng với nét lạnh lùng thật cuốn hút trên khuôn mặt Kyle. Nhưng dù sao đó chỉ là một cảm giác thoáng qua, cô chẳng để ý gì đến nó cả. Tới khi gặp anh lần thứ hai tại bữa tiệc của Eric, cảm giác đó lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ lúc đó, cô trở nên khác hẳn- cởi mở, hoà đồng và thân thiện với mọi người hơn. Cô bắt đầu nghĩ đến anh nhiều và nhiều hơn. Lần gặp gỡ sau giờ học, cô không thấy còn gì vui hơn vì biết rằng tình cảm của cô không đơn phương, không đơn phương chút nào. Hôm anh bày tỏ với cô, cô rất hạnh phúc và nhận lời mà không cần quá nhiều đắn đo suy nghĩ như khi từ chối những anh chàng trước. Không hiểu sao, cô thấy anh rất khác biệt với những chàng trai khác mà cô từng gặp- anh trưởng thành hơn, anh ấm áp hơn, anh trầm tĩnh hơn, và cô cảm thấy anh có thể bảo vệ che chở cô tốt hơn những tên con trai khác. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong lòng cô luôn có một nỗi lo lắng mơ hồ, nhỡ anh bỏ cô mà đi theo một cô gái khác xinh đẹp hơn. Và nỗi lo lắng đó của cô không phải là không có cơ sở, anh điển trai và chơi thể thao rất cừ, cô gái nào nhìn vào mà chẳng say mê. Lilly biết quanh Kyle có không ít các cô gái xinh đẹp, họ rất ghen tị và luôn muốn thay thế vị trí của cô trong mắt Kyle. Nhưng cô cố gắng dẹp qua một bên nỗi lo lắng đó mà tận hưởng sự hạnh phúc những lúc bên anh. Và cô đã có thể hạnh phúc trọn vẹn nếu như anh bày tỏ tình cảm với cô bằng ba từ, chỉ ba từ thôi. Ba từ mà cô mong muốn, khao khát được nghe bằng chính giọng nói của anh- từ một người con trai mà cô yêu quý. Ba từ hết sức lớn lao đối với một người con gái mà người con trai có thể nói. Cô đã chờ đợi ba từ đó và đang hằng mong một ngày nào đó, Kyle sẽ nói với cô. "Cứ kiên nhẫn chờ đợi, anh ấy sẽ nói với cô ba từ thiêng liêng đó." Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục chờ đợi... *** |
03-11-2010, 06:36 PM | #4 |
Thiên Niên Nhất Mộng
Tham gia: May 2010
Đến từ: Vô Mộng đại lục
Bài gửi: 1,264
|
Ửa hết rồi hã , kì 1 mà , mà hình như truyện chưa kết thúc đúng hok ? Sao ko post lun 1 lần .
|
03-11-2010, 06:39 PM | #5 |
Tham gia: May 2010
Đến từ: Thái Bình
Bài gửi: 1,022
|
@: có vẻ phonglinhtim thích và rất hay sưu tầm truyện thì phải? :D
|
03-11-2010, 06:43 PM | #6 |
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 665
|
Uhm,mình thích sưu tầm truyện,thỉnh thoảng rảnh rỗi mình lên mạng tìm rất nhiều truyện để đọc.
Rất tiếc là truyện này đang đọc dang dở thì tác giả ngưng sáng tác,chắc phải dài cổ chờ tiếp .... |
Bookmarks |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
Ðiều Chỉnh | Kiếm Trong Bài |
Xếp Bài | |
|
|
Similar Threads | ||||
Ðề tài | Người Gởi | Chuyên mục | Trả lời | Bài mới gửi |
Bệnh nhiệt miệng , cách chữa trị nhiệt miệng | daiannamthang | Sức khoẻ và thành công | 0 | 02-02-2018 03:30 PM |
Powered by:MTG
E-mail: admin@muathoigian.vn