View Single Post
Old 09-26-2010, 12:57 AM   #1
reina172
 
reina172's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Bài gửi: 561
Default 20 tuổi, tôi chọn cách làm mới cuộc sống của chính mình

Hãy trân trọng và nắm giữ những gì bạn đang có….”

Bước vào cánh cửa trường Đại học- thiên đường của những uớc mơ muốn được bay xa và cũng là mong muốn của rất nhiều bạn trẻ. Vậy mà tôi - một con bé 9x tự kỉ lại bàng quang trước điều đó. Lí do đơn giản vì đó không phải là ngôi trường tôi ấp ủ ước mơ… Tôi lựa chọn theo mong muốn của gia đình. Tôi cũng không hiểu vì sao vào thời điểm ấy, tôi lại đặt bút lựa chọn ngôi trường này. Và cho tới khi có kết quả thì tôi im lặng và dửng dưng. Tôi sống khép kín với những khát khao của chính mình…

19 tuổi - trải qua một năm sinh viên . Tôi vẫn mang trong mình trái tim của một con người trẻ, biết ước mơ và dám sống cho ước mơ ấy… Thế nhưng những gì tôi làm thì ngược lại. Tôi sống mờ nhạt trong một vỏ ốc của riêng mình, của những điều viển vông. Tôi chìm vào trong những “sự chán” mà những bạn cùng lứa với tôi vẫn cứ hay thốt lên khi gặp nhau ở giảng đường. Thấy bạn bè nghỉ học, tôi cũng nghỉ. Thấy bạn bè kêu “ nản với sự học” tôi cũng kêu “ nản”. Thấy bạn bè chơi, chơi… rồi tới lúc thi ngồi thâu đêm ngấu nghiến tập đề cương dày cộp, tôi cũng như thế…Tôi cho phép mình làm và hưởng thụ những điều ấy như một điều tất yếu, hiển nhiên…
19 tuổi - hạnh phúc ở nơi đâu…?


Ảnh minh hoa: Raysoda

Một chiều mùa đông, lê bước chân nặng nề tới trường. Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi, chỗ ngồi đã có bạn ở đó. Tôi gặp bạn, một cô bạn cùng tuổi nhưng khác xa tôi quá. Bạn trông già dặn hơn, từng trải hơn và lúc bạn làm quen với tôi, tôi đã gọi là “ chị”. Tôi chào hỏi xã giao xong rồi tiếp tục mải mê với cuốn sách của mình. Bạn cất lời:
Làm sinh viên chắc vui lắm nhỉ?

Tôi lạ lẫm trước câu hỏi đó, tôi quay sang:

Chị đang học trường gì?

Câu hỏi của tôi làm bạn ngồi lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn xa xa rồi nói :
Mình đi làm rồi
Thực ra lúc ấy tôi cũng chẳng mấy làm ngạc nhiên nữa vì lúc ấy tôi kịp nhìn lại bạn. Một khuôn mặt hơi đen và già dặn. Cách nói chuyện của bạn cũng già dặn hơn thì phải…
Mình sinh năm 90, bạn là sinh viên năm nhất ah?
Tôi nhún vai:
Không, học năm hai.Vậy là bằng tuôỉ rồi.
Tôi bất chợt quay sang hỏi:
Bạn ở đâu? Sao đi làm sớm thế?
Bạn nhìn tôi cười buồn rồi nói:
Mình ở Hà Đông. Mình không đi học.

Tôi không hiểu được nhiều về cuộc sống này nên những điều trái với lẽ thường làm tôi thấy bàng quang lắm. Nhưng giọng kể sâu lắng của bạn, khiến tôi phải rời cuốn sách và lắng nghe…

Ảnh minh hoa: Raysoda

Bạn sinh ra trong gia đình một nhà nông, bạn là chị cả của hai đứa nhỏ nữa. Cuộc sống chật vật khiến bạn bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh của gia đình. Bạn đã đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3. Ngoài giờ đi làm bạn còn phải giúp bố mẹ đi buôn đồng nát….Một công việc mà có lẽ trong ý nghĩ của tôi nó xa lạ quá. Nhưng bạn lại bảo đó là cuộc sống của cả gia đình. Bạn đi làm với đồng lương ít ỏi và cũng vất vả lắm. Sự vất vả hiện lên trên khuôn mặt, đôi mắt và đôi bàn tay của bạn. Bạn nói với tôi rằng bạn muốn được làm sinh viên, muốn được học tiếng anh, muốn được làm những gì bạn mơ ước…Nhưng cuộc sống đã không cho bạn thực hiện những điều giản dị ấy…
Chúng tôi đang ngồi nói cho nhau nghe thì tiếng mẹ bạn gọi về. Bạn chia tay tôi với đôi mắt ngân ngấn lệ. Bạn vội chạy ra đỡ lấy chiếc xe cũ kĩ leo lên xe đạp đi. Trong guồng quay nặng nề của bánh xe với những bao đồ đồng nát ….tôi nhận thấy đó là cả một tâm hồn trĩu nặng…Trĩu nặng những ước mơ, những lo toan và cả những tiếc nuối…
Bạn và tôi - Hai thế giới khác xa nhau quá. Bạn vội vã quay đi như không muốn tôi nhìn thấy sự thương hại đó, bạn vội vã quay đi như không muốn bị tôi đánh thức những ước mơ xa xỉ, bạn vội vã quay đi vì cuộc sống của bạn lúc nào cũng phải như thế!

Tôi trở về nhà sau một buổi học nhạt nhẽo, vô vị. Trong tôi hiện lên hình ảnh về bạn, về câu chuyện của bạn và những ước mơ của bạn nữa. Tôi bất giác nhìn lại mình. Một chút gì đó cứ ngân dài, ngân dài… lạnh và buồn!

Ở đâu đó trong cuộc đời này những bức tranh sáng vẫn còn chen lẫn những màu tối. Ở đâu đó trong cuộc đời này có những điều giản dị nhưng ta lại vô tình lãng quên…Ở đâu đó trong cuộc đời này phải có những sự gặp gỡ tình cờ như thế mới giúp ta nhận ra nhiều điều từ cuộc sống… Cuộc sống của tôi và bạn đã an bài, tôi không thể làm gì để thay đổi điều đó…Nhưng bạn đã giúp tôi hiểu được những điều giản dị mà bấy lâu nay tôi chưa kịp nhận ra và trân trọng.

Thay với việc ngồi trách móc có lẽ tôi đã làm được điều gì đó khác hơn. Thay với việc nghỉ học tôi đã có một kết quả tốt.. Thay với việc bằng lòng với những ý nghĩ vô vị và nhạt nhẽo lẽ ra tôi phải đốt cháy mình trong những đam mê…. Vậy mà.. tôi lại bỏ lỡ quá nhiều thời gian, tôi cho phép mình được làm những điều vô lí như một sự thật mà gia đình không thể trách móc được…Tôi sống không ước mơ hay đúng hơn nếu là ước mơ thì đó chỉ là nguỵ biện…Tôi chợt nhận ra rằng những gì tôi đang có không phải ai cũng dễ dàng nắm giữ, tôi nhận ra rằng tôi hạnh phúc hơn quá nhiều người…


Ảnh minh hoa: Raysoda

Và 20 tuổi - tôi đã hiểu hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc đơn giản chỉ là có được một gia đình luôn che chở và cầu mong những gì tốt đẹp đén với mình. Những gì bố mẹ làm cũng chỉ là muốn cho chúng ta được vui vẻ…

Hạnh phúc đơn giản chỉ là có được một ngôi trường để học, ngày ngày lên giảng đường và phấn đấu cho một tương lai không xa.

Hạnh phúc của những người dám tin và dám sống vào ước mơ của chính mình…

Tôi đã 20 tuổi, tôi phải đốt mình trong những đam mê. Tôi đã chọn cách làm mới cuộc sống của mình từ chính những điều nhạt nhẽo...Tôi đang còn trẻ để có thể làm được những ước mơ, tôi sẽ làm tốt công việc học tập trong ngôi trường này theo mong muốn của gia đình. Rồi sau đó tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình cũng chưa muộn.

Refresh lại mình ngay hôm nay để biết hạnh phúc không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh .…Hãy trân trọng những gì đang có vì bạn còn may mắn hơn rất nhiều người…

Gửi từ email Tuệ Mai- hue_tranmai@...


Signature
sống thế này cần gì phải yêu
" Luôn có một ai đó dành cho một ai đó trong thế giới này"
Hãy yên tâm các bạn nhé!
(***...Dẫu năm tháng vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa...***)
reina172 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn