Cái đẹp của quê hương thường rất giản dị, mộc mạc thân quen vì nó gắn liền với tuổi thơ. Tuổi thơ có im lặng, có dữ dội, nhưng đều là khoảng thời gian hồn nhiên, trong sáng nhất của mỗi con người. Đi xa, lâu lâu lại thèm nghe cái giọng quê đặc sệt, thèm thấy cái dáng người thôn cũ, thèm bát canh lá lằng mẹ nấu với dăm ba quả cà...
Lại nhớ 4 câu thơ của Đỗ Trung Quân:
Quê hương là gì hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều...
|