Nỗi niềm trăn trở của Vũ Nam cũng giống của anh hồi ở lứa tuổi đôi mươi.
Hồi đó cũng mày mò, tìm hiểu nhưng vốn sống ít nên cũng mất chút thời gian...
Bây giờ thì anh thấy mọi sự đơn giản hơn nhiều rồi. Dưới đây là một vài ví dụ (ở mức tham khảo nha, nếu còn thiếu hoặc chưa đúng thì cả nhà bổ sung cho xôm):
1) Giai đoạn làm quen...
-Anh tên Nam, em tên gì?
-Mơ phải không, anh nhớ rồi, nghe thơ mộng đấy nhỉ

-Có thể anh đoán sai, em là SV năm 2 trường Sư phạm NN phải không?
-

, tại sao anh đoán vậy ấy à, anh cũng không biết nữa, anh cảm thấy vậy thì đoán vậy thôi

-Uh, em bảo anh đoán tuổi. Khó quá, hơn cả đề thi đại học! Chắc anh...trượt mất thôi. Em thử gợi ý cho anh là em sinh năm con gì xem nào

-Năm rồng ấy à, thế thì sau anh một tuổi...người ta bảo năm rồng là có nhiều cơ hội thành...Rồng lắm

....(bạn có thể phóng tác một vài cái hay của con rồng mà bạn biết... tùy hoàn cảnh thôi)
Đến đây mà xem ra ánh mắt của người nghe thường quay đi chỗ khác thì mình cũng biết ý và nhẹ nhàng...rút lui. Còn nếu bạn cảm nhận thấy bạn đó cũng quan tâm hỏi lại bạn một số câu hỏi thì có lẽ là tạm ổn và...bình tâm bước tiếp.
2)Giai đoạn mở rộng đề tài về nơi ở, học tập, cuộc sống sinh viên, nơi trọ, thời trang, âm nhạc, giá cả, làm thêm, quê quán, bạn bè..............ti tỉ thứ trên trời dưới biển, đâu có mất gì. Hứng lên thì một vài câu "ranh ngôn" lượm lặt ở đâu đó, kiểu "cả tuần lao động hăng say, cuối tuần ta duỗi chân tay mà cười"...:-)
Tránh những đề tài như "con gà và quả trứng, cái gì có trước?", "Vũ trụ được hình thành như thế nào?"....
PS.Có lẽ nên đặt topic là "Tư vấn giao tiếp" sẽ dễ cho người đọc khi ghé thăm hoặc tìm kiếm sau này, hơn là chỉ có 2 chữ "Tư vấn", phải không vunam nhỉ?