Tôi yêu tháng Mười Hai với những ngày cuối năm trời Sài Gòn se se lạnh từ những ngày đi lang thang ngoài đường vào những buổi tối và ngắm nhìn những khoảnh khắc cuối cùng trước lúc giao mùa.
Tôi yêu những rạng sáng ngày thứ Tư, thứ Năm, và những tối thứ Bảy và Chúa Nhật
Tôi yêu những con đường mà tôi đi qua mỗi ngày, bởi sự thân quen của chúng.
Tôi yêu màu xanh. Đơn giản chỉ vì nó là màu xanh.
Tôi yêu biển từ những cái nhìn, từ những hơi nồng mặn.
Tôi yêu bầu trời với những gam màu vằn vện.
Tôi yêu những đêm trời chỉ có vài ngôi sao, tôi ngước mắt nhìn và thấy trăng… lơ lửng.
Tôi yêu mưa từ những giọt âm thanh.
Tôi yêu nắng, vì Sài Gòn của tôi ở đấy.
Tôi yêu hoa, vì nhận ra Đà Lạt với một chút hương gió xa xôi.
Tôi yêu những cuốn sách trong những khuya nằm trong phòng yên lặng.
Tôi yêu những bản nhạc êm ru tôi vào giấc ngủ, những bản nhạc mà tôi không hiểu được nhiều.
Tôi yêu café, cho tôi vị đắng nơi đầu lưỡi vào những lúc thời gian không trôi.
Tôi yêu những món ăn Mẹ tôi nấu, với những hương vị đi qua tuổi thơ tôi.
Tôi yêu cái tôi, từ những ngày tôi còn nông nổi.
Tôi yêu khát vọng, vì tôi muốn mình thành công.
Tôi yêu niềm tin vì tôi sợ mình chán nản.
Tôi yêu ước mơ vì những hành trình đang chờ tôi phía trước.
Tôi yêu những gì mà tôi ghét, vì như thế tôi mới nhận ra giá trị những gì mà tôi đang… yêu.
Tôi yêu nụ cười…
Tôi yêu ánh mắt…
Tôi yêu những bàn tay…
…
Tôi yêu nhiều, và tôi yêu tôi. Tôi sẽ chọn tôi mà yêu, để làm điểm tựa cho tình yêu của mình với những điều khác.
xitrum.net
|