Chuyện thứ 8.
Lúc mới quen, anh ngượng nghịu “Anh có thể nắm tay em được không?”. Anh khen bàn tay em đẹp như ngọc và muốn nắm chặt mãi. Chở em mà anh cứ chạy một tay, một tay nắm tay em. Anh nắm tay em vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời.
Cưới nhau rồi, tối ngủ anh vẫn thường nắm tay em. Anh vẫn quý lắm dù bàn tay đã chai sạn đi nhiều, vì những lo toan cuộc sống, chăm sóc các con… Cái nắm tay của anh là chốn bình yên, là nguồn an ủi, xoa dịu những mệt nhọc thường ngày.
Hôm anh bị tai nạn, tỉnh dậy, anh nắm lấy tay em, đưa lên mũi nhưng vướng ống thở, anh đặt bàn tay em lên ngực. Yên bình. Đó là lần cuối cùng anh nắm tay em...