Thấy mẹ khổ mình lại càng ghét càng hận ba . Mình tự nhủ khi ba mất mình sẽ không nhỏ 1 giọt nước mắt , mình đã có những ý nghĩ đen tối ấy , cái ý nghĩ mà đáng lẽ không nên có ở 1 đứa bé cấp 2 như mình .
Có lẽ cí suy nghĩ tàn nhẫn ấy của mình mà ba đã mất . Ngày ấy ba ốm do cảm lạnh . Mọi người cho rằng chỉ là cảm thông thường , sáng hôm ấy trước khi đi học tôi đã đắp khăn cho ba , cảm nhận được khuôn mặt của ba cũng hốc hác như mẹ . Đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 vẻ mặt khác của ba , nó không dữ dằn như những lần đánh đập mẹ con tôi .
Tôi để ba ở lại và đi học , trưa về thì ba đã đi rồi , ba ra đi trong nỗi cô đơn không 1 ai bên cạnh nhưng vẻ mặt của ba không hề hiện lên vẻ đau đớn . Không hiểu tại sao khi nhìn thấy ba như vậy nước mắt của tôi lại tuôn ra không ngừng .
Tôi cố nén đến mức nào nước mắt vẫn cứ tuôn mãi tuôn đến khi mắt tôi không còn nước mắt nữa , đến bây giờ mỗi khi nhìn lên ban thờ là tôi lại không cầm lòng được ! Nhất là sau này khi tôi biết được 1 chuyện ....
|