Lúc nào cũng kêu gọi các bạn trong nhóm là hãy cố gắng hết sức mình, chỉ được dừng lại khi đã làm hết mức có thể mà vẫn thất bại, thái độ làm bất cứ việc gì chính là thái độ với tất cả mọi thứ còn lại, mọi người đều có thể tạo ra kì tích, k phải là kỷ lục Guiness nhưng là kì tích đối với bản thân... Vô vàn những điều hay ho, những tôn chỉ mà bản thân sùng bái.
Nhưng nhìn lại mình đi, mình đang chững lại đấy, mình làm được cái gì khi mà mình cứ hô hào như thế.
Có những lúc thật sự muốn bỏ cuộc, muốn buông tay vì cảm giác mờ đường, nhưng rồi lại cảm thấy thật là hèn, là 1 đứa thất bại, bây giờ bản lĩnh còn k bằng đứa con gái 7 tuổi thưở nào.
Vì sống đã quá chân tình, vì tình cảm đã vượt xa mức nên dừng lại, liệu có ổn k?
Sẽ còn rất nhiều điều cần phải làm, còn rất nhiều thứ đang đợi mình nhận về, biết là k được bỏ cuộc, cả lí trí lẫn tình cảm đều k cho phép nhưng thực sự, giá như có thể nói hết để rũ bỏ khoảng cách giữa 2 người...
|