Cứ dăm năm lại có một lớp con gái trẻ Hà Nội lớn lên, đẹp hơn  trước. Phụ nữ Hà Nội đi đâu cũng không lẫn vì nhiều vẻ. Đó là một điều  thật đẹp, thật vui. Ngay giữa lòng thành phố, có thể nhận ngay ra người  phụ nữ có cốt cách Hà Nội, bất kể tóc đã hoa râm, bạc trắng hay còn tóc  thề để xoã ngang vai bất luận họ đang vội vã, đang ngồi trên xe máy,  đang trong rạp hát, đang ăn quà hay đang thả bộ ung dung trên vỉa hè. 
Phụ  nữ Việt Nam vốn đôn hậu, dịu hiền, đoan trang, ý tứ. Phụ nữ Hà Nội hình  như còn bình phương chất ấy lên trong tính cách, từ trong gia đình đến  ngoài xã hội. 
Có thể bà mẹ lớn tuổi, bước đi khoan thai, không  gõ guốc cồm cộp, không kéo lê đôi dép quèn quẹt, ngay gót chân đã nhăn  nheo cũng không bao giờ chịu để lem luốc đất cát. Tà áo chỉ là vải  thường cũng phẳng phiu, gọn ghẽ, kín đáo, nhất là sạch sẽ. Lâu nay ít  người mặc áo vá, hoạ chăng mặc trong nhà, còn ra đường, nét tề chỉnh là  đặc trưng cho phụ nữ Hà Nội. Sang mà không loè loẹt, đẹp mà không lố  lăng. 
Xưa nay phụ nữ thường mang tiếng là hay ăn quà vặt. Có  phần đúng. Nếu đàn ông hay ngồi quán cà phê, bia rượu lai rai, thì mọi  hàng quà khác phụ nữ đông hơn, từ bún chả, xôi chè, cuốn, thang, đến ốc  luộc, nộm chua cay... Nhưng cách ăn của phụ nữ Hà Nội dễ nhận ra ngay: ý  tứ, ngồi một góc, khép chân, không gác chân co lên ghế, không gục mặt  xuống mà ăn, vẫn thẳng thắn đàng hoàng, không liếc ngang liếc dọc. Không  nhồm nhoàm, không xì xụp, không tóp tép, không ừng ực, không nói cười  hô hố trong khi ăn. Ăn xong kín đáo rút khăn tay lau miệng chứ không  dùng đũa dựng đứng mà quệt miệng như phù thuỷ niệm thần chú, bắt quyết. 
Một  thời, xe đạp là phương tiện đi lại chính. Con gái Hà Nội đi xe bao giờ  cũng khép chân, đầu gối gần sát vào khung xe, đầu ngón chân đặt trên bàn  đạp, không khuỳnh tay, dạng chân, không phóng nhanh. Ngồi đằng sau thì  không ôm choàng người đèo, không đặt tay lên đùi hay sờ bụng người đằng  trước, vì làm thế là không đứng đắn. 
Thời đại thay đổi. Xe máy  là chính. Chấp nhận. Nhìn cô gái đi xe máy ngồi ngả ngốn, nói cười oang  oang, ôm eo lơi lả, phóng như điên nhiều người thấy buồn cho con gái Hà  Nội. Từ cái ngả ngốn này đi đến cái ngả ngốn khác, khoảng cách chỉ là  hạt thóc. Người ta cũng có thể nhìn một cô gái như thế mà biết cô sinh  ra trong một gia đình như thế nào và được giáo dục ra sao, nhất là bà mẹ  cô có nề nếp hay buông tuồng ra sao. 
Quần áo là cái lồ lộ ra  trước mắt mọi người trước tiên. Các thứ váy cửa võng, quần chân què phải  mất đi là đúng. Cái thắt lưng mớ ba mớ bảy, một thời là kín đáo, gió  bay cái này còn có cái khác che kín phía dưới bụng...Mất đi là đương  nhiên 
Nay, thời đại của giao lưu quốc tế, tối tối các thứ váy lạ  mắt được phô ra trên màn ảnh nhỏ, nhất là các chương trình gọi là Ca  nhạc quốc tế, hát cái gì không ai hiểu, chỉ thấy nhảy như điên, tốc các  thứ lên... cho nên không lạ, con gái Hà Nội cũng bắt đầu bắt chước, mặc  đủ các thứ váy, lộ cả những chỗ cần che đậy... Những bà mẹ Hà Nội nề nếp  đành chỉ lắc đầu vì không bảo được đứa con bị nhiễm bệnh thời đại, bắt  chước, nhố nhăng. Bên cạnh đó vẫn còn nhiều cô gái con nhà, nghe lời cha  mẹ, ăn mặc kín đáo, nhẹ nhàng, nề nếp dễ coi, không tốn kém và rất hay  là chính các cô này mới là đối tượng chính của các chàng trai tìm vợ. 
Cô  gái Hà Nội cũng không bao giờ ngồi xổm trên vỉa hè, dạng hai chân đến  hơn 120 độ, hắt nước ào ào, khiến khách đi đường không biết đâu mà  tránh. 
Riêng khuôn mặt, phụ nữ Hà Nội xưa nay vẫn hấp dẫn lạ  lùng trong mọi con mắt, mọi trái tim từ người thợ đến nhà thơ. Ngay từ  bé thơ, người mẹ đã biết làm cho khuôn mặt thơ ngây của bé thành đáng  yêu, lớn thành thiếu nữ rồi thanh nữ, khuôn mặt vẫn là sự tự hào của  nhiều cô gái. Son phấn là cần, mái tóc là quan trọng. Nhưng son phấn  không phải là chủ yếu, không thể lấn át cái cốt lõi của khuôn mặt, như  có nhiệm vụ tôn lên chút ít chứ không phải cái làm hỏng khuôn mặt như  một số cô gái hiện nay đã quá lợi dụng, thành loè loẹt, biến khuôn mặt  mình thành cái mặt nạ - và cũng là mặt lạ - thật dại dột. Đã trắng rồi  còn trát một lớp phấn dày, môi đã tươi còn tô đỏ choét, son loang cả vào  răng. Lông mày thanh thoát đem nhổ đi tô bút chì như lông mày Trương  Phi lên sân khấu. Mắt nhung kỳ ảo lại đem tô xanh tô đỏ như vẽ hề. Các  bà mẹ khôn ngoan biết dạy con, không thể nào để con mình dùng cái mặt  thành ngáo ộp ấy ra đường. Không có cái đẹp nào bằng tự nhiên, thanh  nhã, kín đáo... Có duyên hay không, hấp dẫn hay không chính là ở đó và  một phần là sự uốn nắn của bà mẹ trong nếp sống gia đình hằng ngày. Nhìn  một khuôn mặt quá nặng nề phấn son, tưởng như húp phải bát canh quá  mặn, nhiều muối quá, không nuốt được, có muốn ăn cũng đành phải nhổ ra  thôi. 
Phụ nữ Hà Nội biết cách trang điểm hơn ai hết. Chỉ phớt  qua một chút phấn, phủ một lớp son mờ, kín đáo một giọt nước hoa nơi bàn  tay, trong khăn mùi xoa hoặc dưới mang tai, có món tóc mềm phủ lên, để  chỉ đủ thoảng nhẹ như một hương nhài thơm xa, đủ khiêu khích một cách mơ  hồ chứ không quá nồng quá hắc. Tiếc sao các bà phụ nữ này không còn  nhiều và thương thay cho không biết bao nhiêu cô gái đang quá yêu son  phấn làm hỏng bộ mặt của mình, bộ mặt đáng yêu của con gái Hà Nội. Phụ  nữ Hà Nội trang điểm chứ không làm đỏm, làm dáng. Thế đấy. 
Không  thể gọi là bảo thủ khi người mẹ dạy con từ một lời ăn tiếng nói. Cấm kỵ  là nói trống không, lô bô lô bốp, lỗ mãng ngoài đường, cười hô hố, gọi  nhau ơi ới. Vì vậy phụ nữ đích thực Hà Nội không thể nói bậy, chửi thề,  không nói tục chứ đừng nghĩ đến con gái mà chửi như con trai, cũng đèo,  cũng văng ra đủ thứ. Họ nói câu gì, hỏi gì bao giờ cũng có chữ "ạ" đằng  sau. 
 Có bà rùng mình, có bà đứng như trời trồng khi thấy mấy cô gái khá  xinh đẹp mà khi nói chuyện lại văng ra đủ thứ không ngượng mồm như là  cái ấy nó dính vào môi vào lưỡi rồi, không văng ra không chịu được. 
Có  bà tự hỏi, không biết mấy cái vòi nước hỏng khoá ấy, luôn tuôn ra thứ  nước bẩn thỉu ấy, là con cái nhà ai, mẹ nó là người thế nào, có dậy dỗ  họ không, họ có đi học ngày nào không... Họ có còn là con gái, nhất là  con gái Hà Nội không? Biết trả lời sao đây? 
Có nhà văn nói:  Không có phụ nữ thì không có nhà văn nhà thơ, cũng không có cả tướng  lĩnh. Đúng quá. Nhưng để có người phụ nữ vẻ vang như thế, đáng kính  trọng như thế, lẽ nào mấy cô gái lỗ mãng kia có thể giáo dục con mình  trở thành nhà thơ, anh hùng được? Đất lề quê thói, Hà Nội cũng chỉ là  một địa phương, phụ nữ Hà Nội cũng chỉ là phụ nữ Việt Nam. Bao nền nếp,  bao tinh hoa nét sống, bao phong cách đẹp... lẽ nào mai một hết. Chắc  chắn không. 
Chỉ tính đến công việc gia chánh, người phụ nữ Hà  Nội cũng không chịu thua kém bất cứ đâu, nếu không nói là phấn đấu để  hơn hẳn bởi tài hoa của mình và truyền lại cho con gái mình. Nay, khối  cô gái coi thường gia chánh. Cơm bụi là xong. Nhưng các cô biết đâu rằng  người chồng tương lai của các cô sẽ yêu quý các cô biết chừng nào khi  cô biết nấu một món ăn ngon, hợp sở thích của chàng, biết nuôi dậy con  cái ngoan ngoãn, khoẻ mạnh, có khi chỉ là biết cắm một bông hoa trên bàn  của chàng ngày chủ nhật. Phụ nữ Hà Nội đứng tuổi chính là những người  đàn bà khéo tay hay làm, tài hoa như thế. Phụ nữ Hà Nội hôm nay vẫn còn  không ít những người đáng kính trọng. Con gái họ cũng tiếp thu được cách  sống,nếp sống của mẹ, cũng mềm mỏng, ý nhị, cũng tươi tắn, lịch sự...  Họ đúng là bông hoa nhài của bất cứ thời nào bởi thời nào thì cũng không  ai có thể yêu cô gái không biết làm ăn, chỉ biết làm đỏm dong chơi, lố  lăng kệch cỡm... Người Hà Nội được ví với bông hoa nhài. Phụ nữ Hà Nội  còn là hoa nhài của hoa nhài. Chí lí lắm. 
Phụ Nữ Hà Nội chắc chắn vẫn là bông hoa đẹp để Hà Nội tự hào về họ chứ không xấu hổ vì họ.
(Băng Sơn)