View Single Post
Old 10-27-2010, 07:12 PM   #2
bo cong anh
Member
 
bo cong anh's Avatar
 
Tham gia: Oct 2010
Bài gửi: 5
Default

Đôi lúc môi trường sống thay đổi quá nhanh, khiến con người sẽ theo bản năng hành động: hoặc là "cố bơi" cho kịp dòng chảy; hoặc là "nằm im" rồi chết. Tuy nhiên, phương án thứ nhất luôn được lựa chọn; song, cái thực hiện lại khác nhau: bơi tích cực hoặc bơi tiêu cực hoặc lúc tích cực, lúc tiêu cực.

Tôi cũng đã từng trải qua cảm giác bơ vơ, sợ hãi khi chuyển trường vào lớp 9. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ và áp lực. Bởi chuyển trường cũng là chủ ý của tôi, chọn lớp vào cũng là tôi, và hứa là sẽ đạt học sinh giỏi trong năm tới cũng là tôi. Nhưng oái oăm là tôi đã không theo kịp chương trình học tại đó, tôi sợ rớt tốt nghiệp lớp 9, sợ xấu hổ với bạn bè nếu quay lại trường cũ, sợ làm ba mẹ thất vọng...Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua và tôi vẫn giữ được lời hứa. Có lẽ là do tôi được ở gần ba mẹ những lúc khó khăn đó. Thật may mắn!!!!----> sau mọi chuyện, tôi vẫn trở về chính tôi, nhưng chỉ có điều là tôi "lớn" thêm 1 chút (dù là chút ít)

Đến khi lên đại học, tôi cũng bị cảm giác ấy lặp lại. Sợ hãi, lạc lõng và hối hận. Chủ ý học xa gia đình vẫn là tôi, ngành học vẫn là tôi chọn và lời hứa cũng vẫn thế. Tôi đã "cố bơi", không chỉ "bơi" trong môi trường giảng đường mà còn phải "bơi" trong cuộc sống bon chen của đất Sài Thành. Và rồi tôi cũng đến đích đúng hẹn. Có lẽ là mặc dù tôi xa "tổ ấm" lớn của mình nhưng lại hòa chung vào một "tổ ấm" nhỏ khác - "tổ ấm" của bạn bè và của anh chị---> sau mọi chuyện, tôi vẫn trở lại chính tôi, chỉ có điều tôi "lớn" thêm 1 chút ít.

Có lẽ giờ đây, tôi vẫn là "đứa trẻ đầu to". Bởi tôi dường như không tự lập được, tôi vẫn cần sự quan tâm và giúp đỡ của bạn bè và người thân, để có điểm tựa lấy "đà bơi" tiếp, nếu không chắc tôi lại rơi vào cảm giác cô đơn và lạc lõng. Điều đó thật đáng kinh khủng!!!

Cảm ơn bạn bè và người thân của tôi rất rất nhiều!!!
bo cong anh is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn