Tham gia: Jul 2010
Bài gửi: 221
|
- Em ơi ! mùa thu của em đến rồi đấy !
Em ngoảnh mặt lại, tru cái môi xinh xinh của mình và nói với anh :
- Mùa thu của mọi người đâu phải của riêng em, chỉ có anh của riêng em thôi.hiii..
* * *
Cái khoảng thời gian ấy đâu rồi, những câu nói của em đã thôi không còn thấy sự tự tin như thế nữa.Giờ đây thay thế vào đó là nỗi lo sợ mất anh,và mùa thu cũng không còn đẹp như những ngày xưa ấy....
Anh à, giờ này anh đang ở đâu, mùa thu lại về em không thể nào quên được những kỷ niệm ngày nào.
Mùa thucũng làm em phát khóc khi nghe từ anh lời chia tay, và mùa thu cũng làm em hạnh phúc ngây ngất khi lần đầu tiên chúng ta dành cho nhau nụ hôn đầu. Em có quá lãng mạn và bay bổng cho một mối tình vừa đi qua, để rồi chính cái lãng mạn đó kéo anh xa em, kéo em đánh mất chính mình và kéo chúng ta ngày một xa nhau không. Một ai đó đã từng nói với em, con gái sống quá nhạy cảm, sống quá lãng mạn với cảm xúc sẽ khổ, khổ bởi chính tính cách mình tạo ra và không bao giờ thoả mãn. Em tự hỏi, mình có đúng là người như vậy không anh nhỉ?. Bởi những người sống lãng mạn như em thường không tự cho mình cái quyền thực tế quá mức, cũng không cho mình cái quyền được bay bổng không giới hạn chỉ cho mình được phép lúc nào cũng nhạy cảm và giàu cảm xúc mà thôi!.
Anh không còn nhẹ nhàng ôm em vào lòng như cái mùa thu năm trước nữa, năm nay anh chỉ cười rồi quay đi...anh không thể dấu sự thay đổi trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn nói : "mùa thu là sở thích chung duy nhất chúng mình có được".Em thích mưa, tuy buồn nhưng vẫn thích vì hình như giống tính mít ướt của em.Anh thích nắng, vì nắng mang cái vẻ mạnh mẽ và không buồn tẻ, yếu đuối như khi trời mưa.
Anh! tiết trời mùa thu đẹp lắm, nhưng không hiểu sao cứ tới mùa thu là em hay ốm.Anh cũng biết nên mỗi sáng đều nhắn tin nhắc em phải mang thêm áo mỗi khi ra ngoài vì sợ em ham chơi về muộn, trời mùa thu về đêm sẽ lạnh hơn mà...
Anh !Mùa thu trời cũng mưa nhé! Anh lại kéo em vào lòng, tưởng bàn tay của mình to lắm đấy, đủ để che những hạt mưa đang ngày càng dày lên.Để rồi tối về "tít tít.." tin nhắn ANH YÊU "em ơi anh ốm mất rồi làm sao đây?"...cứ làm như mình anh hùng lắm.
Thứ bảy nào cũng chỉ dủ em đi chơi nhưng chỉ đến đúng một nơi duy nhất " Hoa sữa thơm quá em ơi! Anh thấy thật hạnh phúc khi cuối tuần nào cũng được cùng em đi bộ trên con đường này"...không phải vì anh chỉ biết có mỗi nơi này thôi đấy chứ.?..
...........
Mùa thu vẫn đến đây theo chu kì của nó, nhưng anh không đến bên em như điều không thể thiếu trong anh...
Nhưng mùa thu ngắn lắm phải không anh? Đôi khi ngắn và trôi qua quá nhanh làm con người ta chưa kịp cảm nhận đã vội vàng quấn chiếc khăn to sụ chống cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông? Cũng như tình yêu vậy, nếu trôi qua một cách vội vàng, hay ta chưa kịp cảm nhận được nó thì nó đã ra đi mất và ta như chìm trong sự cô đơn lạnh lẽo. Nhưng liệu rằng khi đến "tuổi phong sương" chúng ta có lại tìm thấy nhau? Hay ai đó tìm thấy chúng ta với chính con người mình. Hay vì em và anh đều lãng mạn, đều yêu nhau bằng chính những cử chỉ lãng mạn không tưởng đó và cũng chính những điều không tưởng đó đã để chúng ta mất nhau?
Nhưng rồi thời gian vẫn cứ trôi, em và anh vẫn bước tiếp trên con đường của riêng mỗi người. Em là em mà anh thì vẫn là anh. Vẫn lãng mạn, vẫn nhẹ nhàng, vẫn tràn đầy cảm xúc và vẫn yêu... Nhưng giờ đây những cảm xúc đó vẫn nguyên vẹn, vẫn rõ ràng nhưng em không dành cho anh và anh cũng vậy.
Nhưng sao vẫn có tràn đầy những ước mong một ngày là của nhau, vẫn nghĩ rằng rồi ta sẽ có nhau để tin tưởng vào cuộc sống, để thấy sống cuộc sống có ích hơn với mọi người và cho nhau thêm nghị lực sống và tiếp tục lãng mạn. Có thể rằng có em hay có anh trong giấc mơ thôi, cũng đã là có rồi, có "sương khói" nhưng "môi mềm" vẫn thật gần, anh nhỉ?
Nhưng rồi vẫn thảng thốt, vẫn giật mình trong những cơn mơ đó, liệu đó có phải là anh không?. Hay khi nhìn thấy lá rơi, thấy báo hiệu mùa thu đến ngỡ như tìm thấy nhau, ngỡ như lại là anh, lại là chúng ta bên nhau sánh bước, ngỡ như anh và em lại cất bước bên nhau trên những con đường hoa sữa ngọt ngào...
Đó cũng như quy luật của tình yêu vậy, khi cảm xúc quá nhiều, khi tình yêu dành cho nhau quá lớn, đến một thời điểm nào đó cảm giác muốn chiếm hữu, muốn kiểm soát, muốn ôm trọn bên mình, thì lúc đấy tình yêu lại vỡ tan, lại không còn là của mình nữa.
Và rồi sẽ lại ôm, nhớ, yêu, siết những "mùa thu của giấc mơ" cho riêng mình, chỉ của riêng mình mà thôi...
thay đổi nội dung bởi: TimeLine, 09-27-2010 lúc 01:15 AM
|