View Single Post
Old 09-25-2010, 02:24 PM   #5
nhanvatso1
Thiên Niên Nhất Mộng
 
nhanvatso1's Avatar
 
Tham gia: May 2010
Đến từ: Vô Mộng đại lục
Bài gửi: 1,264
Default

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ^^


Xưa, nhà tớ nghèo, mà cái thời thế ấy, chả có cái nhà ai giàu lên được cả, miếng cơm manh áo còn phải đắn đo, lấy đâu ra trung thu. Trung thu là những gói kẹo để lâu ngày, chảy nước, giấy bết với kẹo, xanh thì ra xanh, đỏ thì ra đỏ, vàng thì vàng khè, ăn kẹo nào là lưỡi ra màu đó.

Xưa, cái nhà tập thể mà vui đáo để, tất cả đều là những cán bộ công nhân viên chức tầm tuổi nhau, mà cái ngữ cùng tuổi là dễ sinh con cùng lứa (thời ấy làm gì có cái kiểu kế hoạch kế hóa gì, cứ trời sinh voi sinh cỏ). Ấy là khu nhiều trẻ con vô kể, nhiều đến nỗi mà đến giờ mỗi lần được nghe kể lại mình ... chả nhớ ai cả . Thôi thì mỗi đứa một vẻ, đứa to con đứa gầy choắt, đứa con gái mà nghịch như con trai, đánh mấy đứa con trai thóc thét lên, đứa thì lầm lì ít nói. Nhưng tựu trung lại 1 điều là đứa nào cũng ... bẩn, mũi dãi lò thò ra, thi thoảng hóp bụng thít 1 phát cho nó tọt vào trong, tay á, vừa quện mũi xong là a lê chùi xoạch phát vào ... sau quần rồi bốc bánh kẹo ăn liền

Xưa, cái bánh trung thu nó cũng không cầu kì như bây giờ. Giờ thì nào là nhân bào ngư, trứng, cá, gà, yến sào, vây cá mập, vẩy tê tê, đông trùng hạ thảo, cá hồi, linh chi bát bảo,hải sâm ... loạn cả óc, chứ ngày xửa ngày xưa á, chỉ có cái loại có nhân và không nhân, mỗi loại lại chia ra thành bánh nướng hay bánh dẻo. Nhớ dạo ấy Trung thu đến ko có tiền, mấy đứa cứ nép nép vào cái tủ kính gian bánh trung thu, gãi đầu gãi tai liếm nước bọt nhìn mấy con cá, mấy con thỏ, con rùa... trắng phớ hoặc vàng ươm mắt đỏ lòm 2 cục phẩm màu đỏ, bọc trong túi ni-lông. Thời ấy được ăn cái bánh không nhân thôi mà thấy vị ngọt của nó lan khắp cổ, khắp họng, cứ ngồi liếm mãi mới cắn 1 miếng, mà giờ thử lại thì ... toàn vị đường hóa học. Nhân bánh thì chỉ toàn thập cẩm, oẳn tà rằn cho vào, nào là mỡ nè, ruốc nè, đường phèn nè, xúc xích hay lạp xưởng đo đỏ nữa ... mặn ngọt chua cay có hết ( cái giờ phơi đầy đường mà các cấp các ngành gọi nó là ... "bánh bẩn" đó


Xưa, cái mặt nạ chơi trung thu cũng khác giờ. Những cái mặt nạ cũng là hàng TQ mỏng tang và sực nức mùi nhựa, đa số là các nhân vật phim bộ TQ, mà nổi tiếng nhất là Tôn Ngộ Không, mặt nạ Tôn Ngộ Không đến Trung thu là cháy hàng, thảnh thử ra ngoài đường đôi khi thấy khỉ bố đèo khỉ mẹ rồi địu thêm 2 con khỉ con, một con trước con giữa nữa, đôi khi hàng dài một đống khỉ điểm xuyết mấy con Trư hay mấy con yêu quái ma chạy lăng xăng phá cỗ . Hồi đó, có được cái mặt nạ là hè ra đục lỗ, đục mắt, xâu dây thun, đeo vào hét tung tóe rồi hè nhau đuổi chạy, như mấy đứa thần kinh chập mạch nặng ế ^^ đứa nào ko có á, thì hít-le

Xưa đồ chơi trung thu cũng chẳng phong phú như giờ. Thời ấy ngoài cái đèn ông sao còn có cái đèn kèm cái que để đẩy, mỗi khi đẩy là nó quay quay nhìn cũng thích mắt (mãi sau mới có đèn lồng chạy pin của TQ). Nhưng cái đèn trung thu thì kín gió, chả bù cho cái đèn kia ngọn nến cứ tênh hênh ra, gió phát là tắt, thế là cứ phải kè kè cái lửa để châm hết cả đoạn đường rước cỗ. Lại có cái giai thoại hay thế này chứ : đèn thì toàn làm bằng gỗ, đi 1 vòng xong là cả lũ hè nhau ra ... bẻ, xé, giật, đập nhau chí chóe cho nát bươm ra để ... làm củi, đốt thành đống to để ... nướng khoai , còn khoái hơn là cái trò phá cỗ nhá .


Xưa í, trung thu là phải ướt, như kiểu Tết té nước ế. Ôi, đứa nào cũng đợi đến trung thu là chuẩn bị súng ống, túi bom nước, bình nước dự trữ. Thời xưa súng phun nước toàn loại nho nhỏ, chỉ có con nhà giàu mới có cái súng đùng to 2 bình, thằng nào có ắt sẽ bị bọn súng nhỏ quây a lê giết . Dạo ấy, đi đường tự nhiên ăn cái bộp bom nước vào người là bình thường, có bọn mất dạy còn cho cả nước mắm vào, bị xong thì ... ko ngửi nổi luôn . Trận bắn nhau cũng rất điên cuồng, thường bắt đầu bằng kiểu rất hình sự, nấp nấp, bắn bắn, tiếp theo hết đạn ( nước ế ) là chơi cả gáo múc nước tạt, rồi bom nước, cuối cùng kết thúc là cầm cả xô to đi tạt nhau, khi ấy chả phân biệt thằng nào có súng nào nữa, mạnh ai nấy tạt thoai, rồi sau khi hạ hỏa, đứa nào đứa nấy lôi thôi lếch thếch, ướt nhẹp, tóc tai bết bê cười cười khóc khóc như mấy đứa bị dại .


Trung thu xưa là những buổi rước cỗ dài dằng dặc từ khu này qua khu khác, tiếng "Tùng zinh zinh zinh zinh tùng zinh zinh" chắc chẳng ai thế hệ 7x, 8x quên được, những bài như "Chiếc đèn ông sao" của bác Tuyên thế hệ này chắc ai cũng đã hát 1 lần trong đời. Trung thu là ánh sáng rợp trời như ... những ngày bình thường bây giờ, là niềm vui không tả xiết khi được liếm mút, ăn ngấu nghiến những chiếc bánh trung thu "bẩn" đầy phẩm màu và hóa chất, là nụ cười khi cầm chiếc đèn trung thu xanh đỏ tím vàng đầy sơn khi bỏ tay ra, là những nụ cười hâm hấp khi nhìn mấy thằng ướt nhẹp khóc khóc sợ hãi, là cái mùi nhựa ngai ngái của những chiếc mặt nạ TQ, là khẩu súng laze đểu lên đèn chí chóe và nhạc eo ** khi bật cò, là cái cảm giác hân hoanh khấp khởi chờ đợi hay cảm giác điên điên rồ dại khi chạy đuổi, té nước, đốt lửa rồi hét chí chóe vang 1 khoảng không kiểu : "Ta là siêu nhân" , "siêu Xayda", "Tôn Ngộ Không" ...


Là cảm giác nghèo nhưng mà đầy tình cảm.

Là cảm giác mà chắc chả bao giờ các em thế hệ sau cảm nhận được.

Là bởi vì, thời của tớ, nó qua lâu rồi, từ mười mấy năm trước cơ

Mà tớ cũng mất Trung thu từ hồi lên cấp III rồi ... chả bao giờ có lại được...

Thế ông Nguyễn Nhật Ánh mới ao ước: "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" , chứ sau này các em có khi viết lại "Cho 1 vé đi ... du lịch Châu Âu" giống kiểu "Chuyện tình ở Nĩu Ước" ế

TRUNG THU CŨNG LÀ THU NHÁ
nhanvatso1 is offline   Trả Lời Với Trích Dẫn