hồi nhỉ mình cũng ngang lắm,k bao giờ chấp nhận sai,mặc dù biết là mình có lỗi đấy nhưng vãn cố cãi lại>>>>làm cho mọi chuyện tệ hơn.Sau đó vào phòng.thấy ấm ức và tự nhủ sẽ không bao giờ tái phạm...nhưng mà vẫn chứng nào tật nấy...


lớn hơn...tiếp xúc với xã hội nhiều hơn.nhìn thấy những sự cố khác nhau xảy đến với gia đình khác...mình thấy sợ...không muốn rơi vào trường hợp tương tự . không muốn hối hận khi quá muộn
.Vả lại khi đi học xa nhà.suy nghĩ cũng chín chắn...nhìn lại thì thấy mình quá ư là hạnh phúc vì được làm con của ba mẹ và tính tìnhhh cũng thay đổi hẳn.về nhà là th6áy phấn chấn,vui vẻ,ba mẹ có nói gì cũng lắng nghe,sai thì im lặng rồi cười xòa cho qua...
