Chà, sự trống trải chông chênh như vỡ wà...
Hay thiệt đó. Điều này thì mình rất đồng cảm với bạn 7R. Ngày xưa yêu nồng nàn, nồng cháy...rồi chia tay...và rồi sự trống trải bủa vây mình cả ngày lẫn đêm suốt một tuần...không có chỗ để chốn chạy...
Nhưng sau đó, từ tuần thứ 2 thì tình hình có khác. Học tập, công việc, chơi bời bạn bè...lại cuốn mình đi và thế là hết buồn...và nỗi nhớ trở thành ký ức.
Nỗi trống trải là chiếc xe đạp, chúng ta ngồi trên đó và đi về trước thì xe không đổ được nhưng dừng lại thì...chống chếnh, đo đất ngay. Kể cũng thú vị! Cố đạp xe các bạn nhé