Nhận ra
Có lẽ khi một người nào đó luôn ở bên cạnh mình, luôn hiện hữu trong cuộc sống như một điều gì đó quá quen thuộc và thành sự tất nhiên vốn có và phải có thì mình ít khi nhận ra cái cảm giác bình yên, nhẹ nhàng và tin tưởng tuyệt đối(đôi khi là tình yêu).
Cứ tưởng rằng người ta mãi mãi ở nơi đó, mãi hiện hữu như vậy nên cứ thỏa chí vẫy vùng, cứ tha thẩn trong vòng tay những người khác. Mãi đến một ngày chợt không thấy dáng quen nữa, bỗng thấy thiếu vắng thật nhiều thì bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu trống trải và chông chênh vỡ òa như những con sóng ngoài khơi giông bão…
|