Em bảo: "Anh đi đi"
Sao anh không đứng lại ?
Em bảo: "Anh đừng đợi"
Sao anh vội về ngay ?
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt sầu
Không nhìn vào mắt sâu ?
Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không nhắc lại
Em ngu khờ vụng dại
Anh mơ mộng viễn vông
Đời sống nghiệt ngã không
cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Đưa tình về với mộng
Đưa tình vào cõi không.
Đọc bài viết đó xong, S cũng hiểu 1 phần nào ... tâm hồn các cô gái thường rất hay mâu thuẫn nhưng lại luôn muốn chàng trai của mình có thể hiểu, nhưng ngặc nỗi 1 nửa này thế giới luôn là sự bí hiểm đối với 1 nửa kia. Thay vì ngồi đó than thở, khóc lóc, tự khiến bản thân buồn bã hoài không cảm thấy chán ... tại sao cô ấy không đứng lên, tìm câu trả lời hoặc ít nhất hãy đối mặt với nó?
Âu việc đó cũng bình thường, vì con người ta thường hay thích thử thách tình cảm của chính mình mà lại quên rằng tình yêu mong manh và dễ vỡ lắm, một khi vỡ rồi thì cũng khó mà lành lặn, trọn vẹn như xưa. Hay nói 1 cách nhẫn tâm hơn đó là đến khi mất rồi mối hối hận, nhưng muộn màng quá chăng?
|