Hai mươi năm rồi khi mẹ hát ầu ơ
Ta nằm trên nôi nhoẻn miệng cười như nắng
Tháng ba dần trôi qua vai gầy thầm lặng
Mẹ mỏi mòn dõi mắt phía đời ta
Chẳng bao giờ ta dám đếm sợi bạc trên đầu cha
Bởi ta sẽ buồn với những nếp nhăn hằn lên chán
Cha kể ta nghe chiến trường xưa lửa đạn
Nhức nhối đến giờ hương khói gọi người xưa
Và tháng ba nào trời còn đổ cơn mưa
Cho ta biết yêu chút hồn xuân còn lại
Cánh én hoàng hôn đã bay về xa ngái
Chiều cô đơn ta mê mải hát bình yên
Và thnág ba nào ta đã yêu anh
Trước khoảng trời xanh ta vụng về quá thể
Xoan cứ rụng trước thềm nhiều đến thế...
Để ta cứ ngờ hương bưởi gói niềm riêng!!!
|