Tớ chả muốn xen vào cuộc tranh luận của 2 người, chỉ tóm một câu nói chung
Giờ là thời bình, lôi cái chủ đề "chiến tranh" vào nói thì là vô ích, vì lý tưởng bao giờ cũng đẹp. Giờ có nhiều người sẵn sàng nói "tôi sẽ sẵn sàng hy sinh mình vì tổ quốc". Tớ xin chấp nhận "lời nói" của họ. Nhưng nếu chiến tranh thật, đó là một hoàn cảnh hoàn toàn thực tế, không phải như "giả sử có chiến tranh", có chắc rằng bạn sẽ không khiếp sợ khi nhìn thấy những gì tàn khốc, lúc ấy có chắc chắn không "há miệng mắc quai không".
Bản thân tất cả chúng ta được học về lịch sử, biết về những tài liệu phim ảnh chiến tranh nhưng chúng ta chưa thật sự sống trong chiến tranh và trải qua chiến tranh. Lý thuyết và lý tưởng muôn đời cũng chỉ là lý thuyết hay lý tưởng.
Có thể có rất nhiều người trong chúng ta, khi hỏi vấn đề cầm súng, họ sẽ lắc đầu hay phân vân, nhưng nếu chứng kiến tận mắt họ lại quyết tâm "vì một lợi ích lớn lao hơn", lời nói thời bình, trong chăn ấm nệm êm với thực tế, khác xa nhau. Và không phải chỉ có vác súng ra trận rồi té nằm ra mới là yêu nước, chiến tranh cũng có nhiều cách bạn ạ. "Người cầm bút với người cầm gươm giáo trách nhiệm vai vế đều ngang nhau" đó bạn. Tớ là người thích giữ trong lòng, những gì khi cần làm tớ sẽ làm theo ý tớ muốn, tớ không bao giờ cho rằng hiện tại đang trong yên bình tớ sẽ có một đáp án chính xác cho việc mình có liên quan đến chiến tranh hay không. Còn những người "thùng càng rỗng kêu càng to" cũng nhiều lắm. Bạn có chắc chắn mình sẽ không là một người chỉ nói được mà lâm trận cũng làm được hay không, vì thật tế chưa có chiến tranh nên bạn cũng đừng vội trả lời, tớ cũng chả muốn biết vì không liên quan đến tớ. Chỉ là cuộc tranh luận cũng không cần đi tiếp nữa vì hoàn toàn không cần thiết, vì biết đâu những lời khó nghe thì còn nhiều lắm, nhưng tất cả chúng ta đều cố gắng không xúc phạm nhau

Còn về vụ vị vua xin hàng mà tớ nêu trên kia thì tớ khâm phục ông ta về tấm lòng vị nhân sinh, và người người dân trong nước ông ta thời bấy giờ cũng đồng lòng và cảm động, vì trên hết người mất mát nhiều nhất là ông ấy, với dân thì vua nào cũng là vua, họ chỉ là bị trị, với họ miễn có cuộc sống an lành là đủ, còn ông vua xin hàng thật tế là ông mất nước, mất tất cả, thế nên mới gọi là "vị nhân sinh", đánh rồi cũng thua, cùng một kết quả thì lựa chọn một giải pháp ít đổ máu nhất