CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI
Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt Được vỗ về, được âu yếm yêu thương Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!” rất khẽ Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ? Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn? Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không?” |
Nhớ Mẹ
Buồn hay vui, con cũng đã quay về Đi lẫn vào dòng người vừa tan tầm Máy Dệt Những hạt bông trên áo quần, trên tóc Ai thì không nhận ra, con thì con nhận ra Vì ngày xưa khi tan tầm về nhà Mẹ cũng có những hạt bông như thế Và thời gian - khi con còn bé được chia theo thời gian của mẹ, thành ca sáng, ca chiều, ca đêm Và căn bệnh đầu tiên mà con biết, là từ mẹ: bệnh tim Vì thế, khi thấy con làm thơ, mẹ buồn nhưng chẳng nói Giữa nghề dệt ngôn từ với nghề dệt vải Mẹ biết, chọn nghề gì con cũng gặp gian nan Giờ thì muộn rồi. Ca sáng vừa tan Những người thợ ra về - những hạt bông trên áo quần, trên tóc... Bốn mươi năm... ngỡ có gì đâu khác? Chỉ mẹ đã không còn. Và con lại bệnh tim... |
Mẹ !
Mười sáu tuổi con nào đã lớn Chưa trưởng thành mẹ đã bỏ con đi Mười sáu tuổi con mồ côi mẹ Chẳng thể nào tin, mẹ mãi xa con Làm con trai khóc không thành tiếng Nước mắt chảy ngược dòng trong nức nở Mẹ ơi ! Và máu chảy trong tim con mỗi lần nghe bạn bè gọi Mẹ Chẳng bao giờ con được gọi Mẹ ơi! Mẹ xa rồi chị gái chẳng gần con Căn nhà vắng những đêm đông lạnh giá Ai sưởi ấm lòng con trong từng cơn giá lạnh Biết bao lần con gọi Mẹ, Mẹ ơi! Và hằng đêm trong giấc mơ Mẹ lại ở cùng con Âu yếm hôn con trong vòng tay của Mẹ Mẹ lại hỏi con câu hỏi khi ngày xưa còn bé Con thương Mẹ nhất nhà có phải không con? Cả cuộc đời phía trước của con Con bước đi thế nào khi bên con không còn có Mẹ Bởi tướng cướp anh hùng lúc lâm chung cũng thường hay gọi Mẹ Mẹ lại về giúp con qua gian khổ Mẹ nha ! Con chợt tin đời còn có phép nhiệm màu Mẹ lại trở về trong dáng đi hiền hậu Và dang tay con ôm hạnh phúc Hạnh phúc tột cùng của đứa trẻ mồ côi |
Mẹ Yêu
Mẹ đi qua bến yêu Lưu dấu đời bờ hi sinh Mẹ ban cho suối thương Con ngập hồn tình quê hương Mẹ cho con tiếng ru Con yên vành nôi giấc ngủ Mẹ qua bao lửa giông Ấp ủ tình con bao ước mong Mẹ đem thân tả tơi Cho sữa bầu con tuổi thơ Mẹ truân chuyên ngả đường Dẫu xa lìa yêu cố hương Mẹ qua bao đổi thay Mong một ngày con nhảy bay Mẹ nhỏ lệ vai gầy Tô điểm đời bao đắng cay Mẹ ra đi có nghe Tay con còn lời lay kêu Mẹ đi xa luỹ tre Có nghe lòng con đau biển yêu Mẹ ơi nơi suối mơ Ghi nhớ tình ai dâng tấm thân... |
Mẹ Ơi, Đời Mẹ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. "Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con. |
LÒNG MẸ
Gái lớn ai không phải lấy chồng Can gì mà khóc, nín đi không! Nín đi! mặc áo ra chào họ Rõ quí con tôi! Các chị trông! Ương ương dở dở quá đi thôi! Cô có còn thương đến chúng tôi Thì đứng lên nào! lau nước mắt Mình cô làm bận mấy mươi người. Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía Này gương này lược này hoa tai Muốn gì tôi sắm cho cô đủ Nào đã thua ai đã kém ai? Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái Nuôi dạy em cô tôi đảm đương Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương! Đưa con ra đến cửa buồng thôi Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi! Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi. |
Mẹ
Mẹ yêu ơi, hôm nay ngày của mẹ Con lang thang tìm bóng mẹ đâu đây Ngày ra đi, con nhớ dáng mẹ gầy Đưa tay vẫy chào con thơ lần cuối Ngày ra biển con gục đầu buồn tủi Gió biển lùa vào mắt, ướt mặn môi Thuyền lênh đênh theo định mệnh mãi trôi Con nào biết bóng mẹ dần xa khuất Nơi xứ lạ, con sống đời lay lất Dẫu xa quê, con luôn nhớ cội nguồn Bao nhiêu năm, đời viễn xứ thật buồn Ngày trở lại, hiên nhà mẹ vắng bóng Mẹ yêu ơi, đây đoá hồng dâng mẹ Nơi phương xa , con nhớ mẹ thật nhiều Tìm đâu ra hình bóng mẹ thương yêu Đã vĩnh viễn ra đi, không từ giã Mẹ yêu ơi, con bên này đói lã Đói tình thương, thèm lời mẹ vỗ về Đốt nén hương dâng mẹ, lòng tái tê Hôn đất lạnh, mẹ ơi! con nhớ mẹ |
hay .Ko con gi de noi
|
Viết về mẹ thì muôn thủa không bao giờ hết. Đúng hok bạn?
|
_ Con ước mẹ là nắng để con là cánh hoa. Nắng dịu dàng cho hoa vươn mình sưởi ấm.
_ Con ước mẹ là gió để con là cánh diều. Gió hát ru cho diều kia viết nên trang cổ tích. Cổ tích nằm mộng trên cao. _ Con ước mẹ là vầng trăng để con là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao quấn quýt bên vầng trăng dịu dàng. Cùng vui đùa cùng toả sáng. _ Con ước mẹ là trời xanh để con là mây trắng. Mây trắng mãi trôi nhưng sẽ không bao giờ đi hết màu xanh của lòng mẹ. Có bao điều con muốn ước nhưng nếu chỉ được lựa chọn một thôi, con sẽ ước mẹ sống mãi, để những đứa con không bao giờ phải khóc vì mất mẹ - thiên đường tình yêu của con. ^^!, viết về cha mẹ thì mãi mãi hok bao giờ chấm dứt mà, hì |
Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:32 AM |