vunam
01-24-2010, 04:30 PM
Ko bít sao dạo này mh hay mơ, mơ về tuổi thơ...Mh chạy trốn hiện tại để tìm về quá khứ. Trong giấc mơ, tuổi thơ mh dần nhạt nhòa mơ hồ, ko rõ nét như một bức tường loang lổ qua mưa nắng của thời gian... Thời gian đánh cắp tuổi thơ hay vô tình nông nổi mh đánh rơi tuổi thơ trong ký ức. Có những lúc cô đơn, lo âu và cay đắng mh lại lang thang như kẻ vô hồn trên đường, bước chân nhẹ tênh mà lòng thì nặng trĩu. Mh thật khao khát trở lại vùng trời tuổi thơ ngày xưa.
Bây giờ mh sợ thời gian, sợ từng phút trôi qua, sợ rằng mh đánh rơi tuổi trẻ như mh đã từng nông nổi. Mh đã ko trân trọng những j mh có mh cứ mải miết chạy tìm những thứ hạnh phúc ảo tưởng ko có thật - để rồi lại tự làm tổn thương mh. Mh đã ko hiểu hạnh phúc bình dị lắm, hạnh phúc là khi có một gia đình yêu thương, là khi có cuộc sống này để bít buồn vui ước mơ hy vọng.
21t sao mh ko bít tự lắng lòng mh, tự cố gắng trầm tĩnh hơn để kiểm soát những suy nghĩ, những cảm xúc của mh. Tuổi 21 mh vẫn ko hiểu thấu 1 chút những bon chen của cuộc sống, để rồi vấp ngã, để lòng người giả dối làm mh thất vọng, cay đắng đứng dậy nhưng lại một lần nửa mh vô tính lại vấp ngã ở chính nơi mh từng vấp ngã.
21 tuổi đã đủ chín chắn đâu để thấu hiểu hết cuộc sống, thấu hiểu lòng người, nhưng cũng ko còn là trẻ con nữa mà trẻ con j nữa khi khuôn mặt mh đang già đi trong chiếc gương mỗi ngày mh soi. Cuộc đời dạy mh bít bao bài học vui buồn, giả dối và chân thật, đắng cay ngọt ngào... nhưng mh lại cứ như một đứa trẻ ham chơi, lười học ko thuộc bài. Những bài học cuộc sống sao mh ko chịu nhớ để rồi có lúc một mh thở dài nuối tiếc ân hận xót xa.
21 tuổi mh vẫn ngu ngơ như ngày xưa, chở quá nhìu những mộng mơ vào cuộc đời, mh cứ nghĩ rằng cuộc sống đơn giản chỉ toàn màu hồng bình yên, mh đã đặt trọn niềm tin vào lòng người mà ko bít rằng lòng người dễ thay đổi và giả dối, giả dối trong cả nụ cười.
21 tuổi vẫn chưa thực sự bước vào đời, chưa chạm vào mọi mặt của cuộc sống, sao mh thấy cuộc sống thật phức tạp nhiều những điều khó hiểu chông chênh.
Tuổi thơ thật hồn nhiên với những người bạn chân thật hiền lành mà ko tìm lại dc trong cuộc đời. nhớ những lần chờ mẹ đi chợ mang quà về, nhớ những khoảng trời bình yên.
Thời gian cứ vô tình trôi, mh vẫn phải bước tiếp trên đường đời rộng lớn với bao khó khăn trắc trở, mh vẫn phải mạnh mẽ vững vàng hoặc giả vờ mạnh mẽ vững vàng. Khi gặp những khó khăn thất vọng, xin dc trở về với tuổi thơ dù chỉ là giấc mơ loang lổ để thấy bình yên rồi lại vũng vàng bước tiếp.
Mong trên đường đi của mh sẽ gặp dc những người tốt, bên mh những lúc khó khăn, người để mh đặt niềm tin, hy vọng.
Bây giờ mh sợ thời gian, sợ từng phút trôi qua, sợ rằng mh đánh rơi tuổi trẻ như mh đã từng nông nổi. Mh đã ko trân trọng những j mh có mh cứ mải miết chạy tìm những thứ hạnh phúc ảo tưởng ko có thật - để rồi lại tự làm tổn thương mh. Mh đã ko hiểu hạnh phúc bình dị lắm, hạnh phúc là khi có một gia đình yêu thương, là khi có cuộc sống này để bít buồn vui ước mơ hy vọng.
21t sao mh ko bít tự lắng lòng mh, tự cố gắng trầm tĩnh hơn để kiểm soát những suy nghĩ, những cảm xúc của mh. Tuổi 21 mh vẫn ko hiểu thấu 1 chút những bon chen của cuộc sống, để rồi vấp ngã, để lòng người giả dối làm mh thất vọng, cay đắng đứng dậy nhưng lại một lần nửa mh vô tính lại vấp ngã ở chính nơi mh từng vấp ngã.
21 tuổi đã đủ chín chắn đâu để thấu hiểu hết cuộc sống, thấu hiểu lòng người, nhưng cũng ko còn là trẻ con nữa mà trẻ con j nữa khi khuôn mặt mh đang già đi trong chiếc gương mỗi ngày mh soi. Cuộc đời dạy mh bít bao bài học vui buồn, giả dối và chân thật, đắng cay ngọt ngào... nhưng mh lại cứ như một đứa trẻ ham chơi, lười học ko thuộc bài. Những bài học cuộc sống sao mh ko chịu nhớ để rồi có lúc một mh thở dài nuối tiếc ân hận xót xa.
21 tuổi mh vẫn ngu ngơ như ngày xưa, chở quá nhìu những mộng mơ vào cuộc đời, mh cứ nghĩ rằng cuộc sống đơn giản chỉ toàn màu hồng bình yên, mh đã đặt trọn niềm tin vào lòng người mà ko bít rằng lòng người dễ thay đổi và giả dối, giả dối trong cả nụ cười.
21 tuổi vẫn chưa thực sự bước vào đời, chưa chạm vào mọi mặt của cuộc sống, sao mh thấy cuộc sống thật phức tạp nhiều những điều khó hiểu chông chênh.
Tuổi thơ thật hồn nhiên với những người bạn chân thật hiền lành mà ko tìm lại dc trong cuộc đời. nhớ những lần chờ mẹ đi chợ mang quà về, nhớ những khoảng trời bình yên.
Thời gian cứ vô tình trôi, mh vẫn phải bước tiếp trên đường đời rộng lớn với bao khó khăn trắc trở, mh vẫn phải mạnh mẽ vững vàng hoặc giả vờ mạnh mẽ vững vàng. Khi gặp những khó khăn thất vọng, xin dc trở về với tuổi thơ dù chỉ là giấc mơ loang lổ để thấy bình yên rồi lại vũng vàng bước tiếp.
Mong trên đường đi của mh sẽ gặp dc những người tốt, bên mh những lúc khó khăn, người để mh đặt niềm tin, hy vọng.