PDA

View Full Version : Thời gian ơi, xin hãy dừng trôi...


thang
09-09-2009, 05:56 PM
Ừ nhỉ, biết rằng qui luật ai cũng sinh ra, lớn lên, trưởng thành, về già và ra đi...
Ấy vậy mà vẫn có lúc thầm mong mình đừng là "người lớn" để được vô tư, trong sáng, hồn nhiên giống như cô bé nhí nhảnh của bài hát "Hôm nay em đi Chùa Hương".
Xin trích dẫn tâm sự của một bạn trẻ, vừa đọc ở báo Dantri.com:

---
Người ta lớn để làm gì?
Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,… và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn…

19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là “lớn”, đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy “lớn” không như những mong ước ngày bé.

Người ta “lớn”, tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.

“Lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.

Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi “lớn” mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.

“Lớn” là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.

Người ta đã “lớn” khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi “lớn” ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.

“Lớn” để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.

“Lớn” là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.

“Lớn” là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.

“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.

Và khi đã “lớn”, ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.

Khi ta “lớn” ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.

“Lớn” để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.

“Lớn” là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.

19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?

Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông…

Vậy người ta lớn để làm gì…?

( duchuy.1308, Theo Vietnamnet)

karin93
09-09-2009, 06:12 PM
Đọc xong bài viết này, bất chợt một học sinh, một đứa nhỏ chưa từng va chạm với cuộc sống, có cảm giác gì đó thật buồn. Có lẽ vì giờ em đang mong được "lớn" lên rất nhiều, lớn để được cống hiến bản thân cho xã hội, "lớn" để tạo ra cho ba, cho mẹ, cho người thân thấy những công lao nỗ lực họ nuôi dạy em đã đạt được thành quả nhất định, "lớn" để gạt đi khỏi mình sự thiếu suy nghĩ, đến với cuộc sống hoàn thiện hơn. Có lẽ khi em lớn lên thật sự, em cũng ít nhiều cảm nhận như người viết kia nói, nhưng bây giờ, không chỉ riêng em mà rất nhiều người khác cùng trang lứa cũng đang mong được lớn. Thời gian đã qua không thể trở lại, dú lúc lớn có hối tiếc rằng tuổi thơ mình đã không làm được nhiều thứ thì cũng đành chịu. Chi bằng hướng tới tương lai còn hơn. Việc lớn lên, trưởng thành là tất yếu, hãy sống để tự làm hài lòng chính mình và mọi người, sống vì tương lai, đừng để hối tiếc quá khứ làm bản thân thiếu đi ý chí, nỗ lực sống. Hãy cứ để bản thân mình "lớn" tự nhiên!

duyniceboy
09-09-2009, 06:30 PM
Càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.Lớn rồi thì phải thực tế nhìn nhận mọi việc không mơ mộng như còn bé.Lớn rồi phải bôn ba,phải bôn chen,phải toan tính....Nhiều ta lúc muốn tìm lại nụ cười tươi tắn ánh mắt thơ ngây của ngày nào còn bé.Nhưng không thể vì ta đã lớn rồi.Có chăng là tìm lại những ký ức trong sáng đã bỏ quên 1 ít hoài niệm thơ ngây trong quá khứ như 1 bức tường phủ rong rêu,loan lổ theo thời gian.
Chợt chỉ muốn thời gian ngừng lại.Cứ bé bé thế mà hay.
Yesterday once more

girlvampire
09-09-2009, 07:04 PM
Ai chẳng thế . Lúc còn nhỏ thì muốn lớn lên thật nhanh giúp ba , mẹ và mọi người xung quanh . Nhưng lớn rồi có mọi thứ như tiền tài , danh vọng đi đường nhìn thấy nụ cười của 1 em bé . Bất chợt mình nhận ra là đã bao nhiu năm rùi trên khuôn mặt của mình chư từng có nụ cười nào đẹp đến thế cả . Nó không đơn thuần là cười mà ẩn chứa sau nó là sự hồn nhiên không chút nghi ngờ hay giả tạo . Nó không giống nụ cười gượng gạo của sếp bé nịnh sếp lớn , cười xã giao , ...
Mặc dù muốn sự hồn nhiên vui đùa thuở bé , nhưng mình không hề muốn quay lại thành 1 con bé đây . hj hj

yenxinh
09-10-2009, 03:21 PM
ôi ai cũng muốn trở về thời bé thì biết lấy đâu ra người lớn để nuôi dạy những đứa trẻ đang tiếp nối được ra đời đây???thế là một xã hội toàn"con nít".kaka.đúng là càng lớn càng hiểu nhiều,suy nghĩ về mọi vấn đề cũng phức tạp hơn,biết nhiều cả cái tốt đẹp và cái ko tốt đẹp...càng lớn càng nhiều áp lực,càng phải phấn đấu nhiều hơn,công việc,cuộc sống..đôi lúc mệt mỏi chỉ muốn "chạy trốn" khỏi thực tại để trở lại một cô bé nhỏ vô tư,trở về thời ấu thơ,một cảm giác tươi mát vô cùng.nhưng chỉ là đôi lúc vậy thui.nhiều lúc mình phải cảm ơn ông trời vì đã cho mình được "lớn lên"được trở thành một thiếu nữ,một sản phẩm tạo hóa đã ban cho,cảm ơn đã cho mình ngày càng trưởng thành hơn,tự tin hơn để bước đi theo những chặng đường của một đời người,cảm ơn vì đã cho mình hiểu ra được rất nhiều điều mà hồi còn bé mình ko thể hiểu được,hiểu được tại sao mình phải lớn,hiểu được tình yêu thương của bố mẹ dành cho mình,tình bạn và cả tình yêu nữa...mình đang lớn lên từng ngày để cảm nhận những hương vị của cuộc sống.tại sao phải lớn?lớn cũng vì đó là trách nhiệm đối với những thế hệ đi sau nữa nên đừng chạy trốn thách nhiệm nhé.hãy làm gì đó để xứng đáng là "người lớn"

RRRRRRR
11-04-2009, 03:57 PM
Tôi còn nhớ lúc nhỏ thường đi chơi, để rồi bị đánh đòn roi.
Rồi ngày tháng ấy trôi qua, kỉ niệm cứ thế trôi xa... tựa như cơn gió đâu đây nhẹ xua tóc tôi bay.
Hôm nay ko nắng gắt, bầu trời thì rất xanh, bước chân tôi vội đi... vì thời gian trôi rất nhanh.
Cuộc đời vốn lắm bon chen, lòng người vẫn hay nhỏ nhen... Nhiều chông gai phía trước theo bước chân tôi...
Tôi ước muốn mai sau hạn phúc đến ngọt ngào, vứt hết những lo toan trôi theo ngày tháng...

Lời một bài hát có tên "Thời gian": http://www.fileden.com/files/2009/7/30/2527328/nhac/nhactre/Thoi-Gian.mp3.
Nghe vui và ấm áp lạ! ^^

hachip
11-04-2009, 08:34 PM
nhớ , nhớ cái thời gian còn bé quá đi , :D, nhớ cái ngày mà cứ đứng cửa đợi bố về để rùi mách bố là bị anh bắt nạt :D, nhớ , nhớ nhiều cái nữa , nhớ cái ngày đầu đi học xa nhà , nhớ nhiều thứ nữa :D

a
11-09-2009, 08:06 AM
Lớn là quy luật tất yếu, ai cũng phải lớn, nhưng lớn mà vẫn vô tư cũng được chứ sao.

Không lớn còn đáng sợ hơn nhiều.

Mẹ BIN
11-09-2009, 09:29 AM
Những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống tôi cũng ao ước được trở lại tuổi thơ, tuổi thơ luôn vô tư, trong sáng, chỉ biết ăn và học.Lớn lên phải mưu sinh kiếm sống, nhiều lúc mình sống không hoàn toàn thật là chính mình. Rồi có gia đình riêng phải tự lo cho cuộc sống lúc đó mới thấy mình không chỉ lớn mà trưởng thành dần.Rồi có con, lo lắng cho con nhất là những lúc ốm đau mới thấu hiểu được tấm lòng của cha mẹ, rồi cách ứng xử với 2 bên gia đình nội ngoại sao cho hợp tình hợp lý...