bb91
01-05-2010, 08:24 AM
- “Cứ thế, tới chừng quá mệt, tôi rơi vào giấc ngủ sâu không còn biết chồng còn phải thức dậy ra ra vào vào bao nhiêu lần vì cô người tình đỏng đảnh kia nữa...”.
>> “Tình địch” ở trong nhà (1)
3 đêm liền mọi việc không có gì thay đổi. Vợ chồng tôi mắt trũng sâu. Xixi đến giờ thậm chí còn ngang nhiên leo lên giường tôi nằm cả lúc ban ngày.
- “Xixi! Xuống ngay! Nếu em không nghe chị sẽ đánh đấy!”, tôi “đau khổ” vì cách xưng hô của chính mình.
Trong khi đó, Xixi giương mắt nhìn tôi thách thức, rồi lại quay đi, mắt lim dim, lè lưỡi chuốt lông.
- “Bốp!”, tôi xòe rộng bàn tay, giang cánh tay phát rất đau vào mông con vật cứng đầu, gạt nó xuống khỏi giường. Xixi đau đớn gằn lên một tiếng.
Sự việc ấy rơi trọn vào tầm mắt của chồng tôi. Anh ấy la lớn theo phản xạ: “Đừng có đánh!”
Ô, tôi là vợ anh. Vậy mà anh không bênh tôi, lại đi xót thương một con mèo?
Tôi quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với chồng, rằng tôi thương anh khi ngày đi làm mà đêm không đủ giấc, rằng Xixi đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của hai vợ chồng, rằng cần phải chấm dứt cảnh “chồng chung” mỗi đêm như thế.
- “Nhưng em yêu, Xixi chỉ là một con mèo, đâu phải người đàn bà nào chứ!”
- “Phải, chính vì Xixi chỉ là một con mèo nên em mong nó trở về với đúng vị trí của nó!”.
Tôi bực dọc hét lên với chồng, cục tức dồn ứ đến cổ. Tại sao tôi phải chia sẻ giường ngủ cho một con mèo chỉ vì cả nhà chồng tôi yêu nó? Tôi có yêu nó nhiều đến thế đâu? Tại sao mẹ chồng sẵn sàng nghiêm mặt giận dỗi với tôi lúc tôi có chuyện làm sai ý bà, trong khi Xixi chưa bao giờ bị quở mắng, dù nó cư xử chẳng ra làm sao cả?
Đêm ấy tôi “rình” cho bố mẹ chồng ngủ, quyết định ôm chăn gối ra phòng khách, “ly thân” với chồng. Thật chẳng hay ho gì với cô dâu mới như tôi. Nhưng tôi không chịu nổi những tiếng ngoao ngoao hàng đêm. Bỏ ngoài tai lời nằn nì của chồng: “Thôi mà em, em không định ngủ ngoài phòng khách lạnh lẽo hết cả mùa Giáng Sinh chứ?”, tôi chấp nhận bị Xixi đánh bại. A! Giáng Sinh! Mùa của yêu thương ấm áp và tôi thì bị đá ra ngoài, nhường cả chồng và phòng ngủ cho con mèo chết tiệt! Tôi thèm được gọi điện về nhà. Nhưng để làm gì? Khoe với bố mẹ rằng tôi đang yên vị ở phòng khách lúc nửa đêm thế này sao?
Sau khi tôi “phản ứng” bằng cách ngủ riêng, không thấy Xixi vào đòi ngủ chung nữa. Hình như bố mẹ chồng tôi “nhốt” nó lại trong phòng của ông bà. Có thể ông bà cũng thấy nó như vậy là phiền hà quá.
Sáng 24/12 - không khí Giáng Sinh chẳng thể làm tôi vui. Tôi giận chồng, ghét mèo. Mẹ chồng rủ tôi đi mua sắm ở đại siêu thị. Hôm nay dẫu sao cũng là cuối tuần. Biết đâu chốn đông người sẽ giúp tinh thần tôi hoạt náo, vui vẻ hơn.
Cuộc shopping diễn ra dài hơn mong đợi. Không thể tin rằng tôi và mẹ chồng lại hợp gu mua sắm thế. Chúng tôi nói cười rất vui vẻ, thoải mái bên nhau, ưng ý với tất cả những thứ đồ hai mẹ con “rinh” được. Mẹ kể cho tôi nghe nhiều về con trai mẹ, người đàn ông của tôi. Dẫu giận anh, tôi vẫn phải thú nhận rằng, tôi yêu anh nhiều lắm.
Tối ấy, trong không khí đầm ấm của bữa tối, các thành viên trong gia đình mới của tôi trao quà và những lời chúc sức khỏe đến nhau. Ai nấy đều hồ hởi. Tôi có quà cho tất cả mọi người, và được mẹ chồng tặng cho một đôi găng tay ấm áp. “Tình địch” của tôi cũng được một hộp thức ăn ngon, loại hảo hạng dành riêng cho giống loài của nó.
Đêm Giáng Sinh, trong phòng riêng của hai đứa, chồng tôi sau khi trìu mến tặng vợ chiếc hộp thủy tinh hình tất có chứa vô số kẹo socola bọc đường màu sắc sặc sỡ bên trong, lúi húi lôi ra từ góc cửa một chiếc hộp rất lớn. Anh đưa đến trước mặt tôi, thì thầm ra chiều bí mật: “Anh và “vợ hai” quyết định tậu cái này. Bà cả duyệt xem thế nào nhé”.
Mở cái nắp to tướng có cột nơ đỏ ra, tôi ngạc nhiên vì sự “xa hoa” của món quà: Nó giống như mô hình chiếc giường thu nhỏ với đầy đủ nệm êm và cả gối. Trên “giường” là một tấm thiếp trong đó ghi: “Xixi quyết định “ra riêng” từ hôm nay. Chị không phiền cho Xixi một góc phòng chứ? Giáng Sinh vui vẻ!”.
Thiệp ký tên con mèo Xixi. Kỳ lạ là tôi chẳng còn ghét nó. Tôi thích món quà ấy và không ngần ngại “chuyển giao” ngay cho Xixi. Đặt “giường” của nó vào góc phòng, tôi gọi: “Xixi, đến đây nào! Bắt đầu cuộc sống mới từ hôm nay nhé”.
Xixi nhảy phắt vào chiếc hộp, cuộn mình ấm áp, kê đầu lên gối, mắt lim dim. Đêm nay có lẽ cả nhà sẽ ngủ ngon. Giáng Sinh vui vẻ!
>> “Tình địch” ở trong nhà (1)
3 đêm liền mọi việc không có gì thay đổi. Vợ chồng tôi mắt trũng sâu. Xixi đến giờ thậm chí còn ngang nhiên leo lên giường tôi nằm cả lúc ban ngày.
- “Xixi! Xuống ngay! Nếu em không nghe chị sẽ đánh đấy!”, tôi “đau khổ” vì cách xưng hô của chính mình.
Trong khi đó, Xixi giương mắt nhìn tôi thách thức, rồi lại quay đi, mắt lim dim, lè lưỡi chuốt lông.
- “Bốp!”, tôi xòe rộng bàn tay, giang cánh tay phát rất đau vào mông con vật cứng đầu, gạt nó xuống khỏi giường. Xixi đau đớn gằn lên một tiếng.
Sự việc ấy rơi trọn vào tầm mắt của chồng tôi. Anh ấy la lớn theo phản xạ: “Đừng có đánh!”
Ô, tôi là vợ anh. Vậy mà anh không bênh tôi, lại đi xót thương một con mèo?
Tôi quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với chồng, rằng tôi thương anh khi ngày đi làm mà đêm không đủ giấc, rằng Xixi đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của hai vợ chồng, rằng cần phải chấm dứt cảnh “chồng chung” mỗi đêm như thế.
- “Nhưng em yêu, Xixi chỉ là một con mèo, đâu phải người đàn bà nào chứ!”
- “Phải, chính vì Xixi chỉ là một con mèo nên em mong nó trở về với đúng vị trí của nó!”.
Tôi bực dọc hét lên với chồng, cục tức dồn ứ đến cổ. Tại sao tôi phải chia sẻ giường ngủ cho một con mèo chỉ vì cả nhà chồng tôi yêu nó? Tôi có yêu nó nhiều đến thế đâu? Tại sao mẹ chồng sẵn sàng nghiêm mặt giận dỗi với tôi lúc tôi có chuyện làm sai ý bà, trong khi Xixi chưa bao giờ bị quở mắng, dù nó cư xử chẳng ra làm sao cả?
Đêm ấy tôi “rình” cho bố mẹ chồng ngủ, quyết định ôm chăn gối ra phòng khách, “ly thân” với chồng. Thật chẳng hay ho gì với cô dâu mới như tôi. Nhưng tôi không chịu nổi những tiếng ngoao ngoao hàng đêm. Bỏ ngoài tai lời nằn nì của chồng: “Thôi mà em, em không định ngủ ngoài phòng khách lạnh lẽo hết cả mùa Giáng Sinh chứ?”, tôi chấp nhận bị Xixi đánh bại. A! Giáng Sinh! Mùa của yêu thương ấm áp và tôi thì bị đá ra ngoài, nhường cả chồng và phòng ngủ cho con mèo chết tiệt! Tôi thèm được gọi điện về nhà. Nhưng để làm gì? Khoe với bố mẹ rằng tôi đang yên vị ở phòng khách lúc nửa đêm thế này sao?
Sau khi tôi “phản ứng” bằng cách ngủ riêng, không thấy Xixi vào đòi ngủ chung nữa. Hình như bố mẹ chồng tôi “nhốt” nó lại trong phòng của ông bà. Có thể ông bà cũng thấy nó như vậy là phiền hà quá.
Sáng 24/12 - không khí Giáng Sinh chẳng thể làm tôi vui. Tôi giận chồng, ghét mèo. Mẹ chồng rủ tôi đi mua sắm ở đại siêu thị. Hôm nay dẫu sao cũng là cuối tuần. Biết đâu chốn đông người sẽ giúp tinh thần tôi hoạt náo, vui vẻ hơn.
Cuộc shopping diễn ra dài hơn mong đợi. Không thể tin rằng tôi và mẹ chồng lại hợp gu mua sắm thế. Chúng tôi nói cười rất vui vẻ, thoải mái bên nhau, ưng ý với tất cả những thứ đồ hai mẹ con “rinh” được. Mẹ kể cho tôi nghe nhiều về con trai mẹ, người đàn ông của tôi. Dẫu giận anh, tôi vẫn phải thú nhận rằng, tôi yêu anh nhiều lắm.
Tối ấy, trong không khí đầm ấm của bữa tối, các thành viên trong gia đình mới của tôi trao quà và những lời chúc sức khỏe đến nhau. Ai nấy đều hồ hởi. Tôi có quà cho tất cả mọi người, và được mẹ chồng tặng cho một đôi găng tay ấm áp. “Tình địch” của tôi cũng được một hộp thức ăn ngon, loại hảo hạng dành riêng cho giống loài của nó.
Đêm Giáng Sinh, trong phòng riêng của hai đứa, chồng tôi sau khi trìu mến tặng vợ chiếc hộp thủy tinh hình tất có chứa vô số kẹo socola bọc đường màu sắc sặc sỡ bên trong, lúi húi lôi ra từ góc cửa một chiếc hộp rất lớn. Anh đưa đến trước mặt tôi, thì thầm ra chiều bí mật: “Anh và “vợ hai” quyết định tậu cái này. Bà cả duyệt xem thế nào nhé”.
Mở cái nắp to tướng có cột nơ đỏ ra, tôi ngạc nhiên vì sự “xa hoa” của món quà: Nó giống như mô hình chiếc giường thu nhỏ với đầy đủ nệm êm và cả gối. Trên “giường” là một tấm thiếp trong đó ghi: “Xixi quyết định “ra riêng” từ hôm nay. Chị không phiền cho Xixi một góc phòng chứ? Giáng Sinh vui vẻ!”.
Thiệp ký tên con mèo Xixi. Kỳ lạ là tôi chẳng còn ghét nó. Tôi thích món quà ấy và không ngần ngại “chuyển giao” ngay cho Xixi. Đặt “giường” của nó vào góc phòng, tôi gọi: “Xixi, đến đây nào! Bắt đầu cuộc sống mới từ hôm nay nhé”.
Xixi nhảy phắt vào chiếc hộp, cuộn mình ấm áp, kê đầu lên gối, mắt lim dim. Đêm nay có lẽ cả nhà sẽ ngủ ngon. Giáng Sinh vui vẻ!