PDA

View Full Version : QUÁ KHỨ CHƯA LÙI XA


kinhcan88
01-04-2010, 06:07 PM
Chẳng hiểu sao bước chân của Phương cứ đi lạc về con phố nhỏ năm xưa. Con phố mà hơn 30 năm trước biết bao nhiêu kỷ niệm giờ đây cứ ùa về đến khắc khoải trong lòng Phương. Bỗng xuất hiện một người đàn ông. Huy của hơn 30 năm sau vẫn thế, duy chỉ có mái tóc điểm bạc. Bốn mắt họ nhìn nhau rồi không ai bảo ai họ chạy tới ôm lấy nhau, mặc cho ai đó cứ nhìn ngó hiếu kỳ.

Hơn 30 năm trước, hai người đã cùng dệt lên một câu chuyện tình yêu. Chàng là sinh viên Kiến trúc còn nàng chuẩn bị vào Đại học. Nhà của họ chỉ cách nhau một bức tường, một bức tường đầy những hoa tigôn. Loài hoa nhỏ bé kiêu sa giống như những gì mà Huy nghĩ về Phương. Từ ánh mắt nụ cười ngay trong ngày đầu tiên Huy chuyển đến khu phố này, khi bắt gặp ánh mắt len lén của Phương nhìn Huy là họ biết rồi họ sẽ là của nhau.

Họ đến với nhau và yêu nhau như một lẽ thường tình giữa một chàng trai và một cô gái. Mà có lẽ đó là những kỷ niệm Phương không thể quên được. Từ bức vẽ thiếu nữ bên giàn hoa tigôn, đến những kỷ niệm họ cùng nhau dạo chơi trên bãi bồi của sông Hồng.

Yêu nhau là thế, ngày nào cũng có nhau, chàng chở nàng đi học rồi hai người cùng học, vậy mà rồi họ cũng không đến được với nhau. Huy phải theo gia đình sang Mỹ sinh sống, một phương trời mới, một đất nước xa lạ. Nhưng đối với Phương điều đó đâu là gì, bởi được sống với người mình yêu thì còn gì bằng. Bố và mẹ đều lặng đi không nói một câu nào, Phương hiểu rằng bố mẹ đã không đồng ý.

Cũng thật dễ hiểu thôi. Hai giảng viên Đại học chỉ có duy nhất một cô con gái, vậy thì vì hà cớ gì họ lại vui vẻ cho được khi cô con gái đó muốn rời xa họ tận bên trời Tây xa xôi. Nhưng lòng quyết tâm với tình yêu cháy bỏng của Phương và Huy đều khiến hai người yêu nhau không chùn bước.

Nhưng rồi một ngày không xa, không giống như lời hẹn ước, Huy đã rời xa Phương mãi mãi. Bức thư được chuyển đến tay Phương khi Huy đã rời khỏi đất nước Việt Nam. Phương đau khổ, khóc gần hết nước mắt.

Năm đó Phương đã không thi đậu Đại học. Một năm tồi tệ với Phương và gia đình của Phương, Phương tiều tụy, lúc nào cũng chỉ hướng đôi mắt sang căn nhà của Huy dù nó đã thay chủ khác. Quá quắt đến nỗi, Phương còn cương quyết không cho họ phá giàn hoa tigôn ấy đi.

Phương như điên vì yêu một tình yêu không được trọn vẹn. Dù Huy có nói lời xin lỗi ấy đến ngàn lần đi chăng nữa thì sao có thể xóa được tình yêu đó trong lòng Phương. Phương hận, hận tất cả những anh chàng dân Kiến trúc, hận tất cả những anh chàng có đôi mắt biết nói.

Và Phương chỉ có thể đứng dậy sau cú đột quỵ của cha. Ông đã sốc khi tận mắt chứng kiến sự đau khổ của con gái. Đến lúc này Phương mới được biết, Huy ra đi một mình là có lý do.

Trước những tâm sự của những người là bố, là mẹ của Phương, Huy đã không còn có đủ lòng quyết tâm để cùng Phương đi nốt chặng đường tiếp theo. Anh đã ra đi với một lời hứa rằng, không bao giờ trở lại và mãi trở thành người có lỗi. Phương đã không thể khóc trong tình huống này.

Gạt bỏ tất cả mọi thứ, giờ nhìn bố trên giường bệnh, mẹ thì tiều tụy theo bố, Phương không thể làm ngơ. Vì cô là cô gái duy nhất cơ mà. Phương quyết định bán nhà chuyển đến một nơi khác.

Họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong căn nhà xưa, vẫn có giàn hoa ti-gôn nhưng ngôi nhà đã mang một dáng vẻ hiện đại lắm rồi. Huy đã trở về mua lại căn nhà và trồng lại giàn hoa ti-gôn. Từ trong sâu thẳm của anh, 30 năm trước vẫn còn y nguyên, dù cả anh và Phương đã đều có vợ, có chồng và đều có những đứa con ngoan, nhưng trong sâu thẳm trái tim của họ một khoảng trời riêng để họ cất giấu những kỷ niệm luôn khiến họ đau đáu cảm xúc. Ngồi bên nhau được tay trong tay, được ngắm nhau sau chừng ấy năm, có lẽ chẳng ai có thể nghĩ được họ còn gặp lại nhau được nữa, nhưng đúng là có thần giao cách cảm khi đúng vào lúc ấy Phương lại quay lại khu phố xưa, khu phố mà cô đã muốn quên đi.

Giờ Huy đã là một ông chủ về bất động sản, còn Phương cũng chẳng kém cạnh gì, một Trưởng Khoa ngoại của một Bệnh viện có tiếng trong Thành phố. Theo tâm nguyện của cha mẹ, Phương thực sự trở thành một đứa con ngoan khi cô quyết tâm thi đỗ Đại học Y trong năm tiếp theo, để rồi sau khi ra trường cô trở thành vợ của một bác sĩ học trước Phương năm khóa. Cuộc sống gia đình Phương cũng như gia đình Huy không có gì đáng chê trách, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì những kỷ niệm và tình yêu giữa họ luôn là vật cản đối với người vợ, người chồng đến sau. Tuổi trẻ đã cho họ một tình yêu nồng nàn, nhưng tuổi trẻ đã không cho họ có được nghị lực để vượt lên những khó khăn ấy. Phương chợt nhận ra được điều đó giữa đêm khuya thanh vắng, khi trở về căn nhà của mình.

Ngôi nhà tĩnh lặng đến lạ kỳ, Phương nhẹ nhàng mở cửa và bắt gặp cảnh tượng chồng mình đang ngủ trên chiếc ghế sôfa. Anh vẫn chờ vợ như vậy sau mỗi đêm trực của vợ. Nhìn vẻ mặt hiền từ của anh, Phương bỗng thấy mình có lỗi. Trước hai đứa con ngoan và chồng mình tự dưng Phương thấy mình nhỏ bé quá trước họ. Phương chợt nhào đến ôm anh, những giọt nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Phải chăng đây mới là tình yêu đích thực của Phương? Cô chập chờn trong giấc ngủ không sâu.

Phương đã không ra đúng chỗ hẹn như lời hứa hôm ấy với Huy. Một lời nhắn tin nhẹ nhàng nhưng đủ để Huy hiểu toàn bộ: “Giá mà chúng ta có thể quay về hơn 30 mươi năm trước thì tốt biết mấy. Tuổi trẻ sẽ làm anh và em làm lại từ đầu. Còn giờ đây chúng ta đã đều có gia đình riêng của mình. Cả anh và em sẽ mãi là những người bạn của nhau”.

Phương đã dừng lại đúng lúc để lý trí người mẹ, người vợ trong Phương sẽ thắng mọi ham muốn, dục vọng tầm thường của con người. Quá khứ sẽ mãi là quá khứ, hãy để nó ngủ yên giống như những gì mà ba mươi năm nay nó vẫn diễn ra. Giờ Phương sẽ là một người vợ theo đúng nghĩa của nó khi cô đã bước ra khỏi và rời xa được những kỷ niệm ấy.
Nguồn:http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn

Thời sinh viên phần lớn đa số trong các bạn đều trải qua ít nhất một chuyện tình,mà tình yêu sinh viên thì lẵng mạn và khó quên.Đến khi lập gia đình không phải đôi nào cũng nên vợ nên chồng,do nhiều yếu tố công việc, gia đình, không gian thời gian ....Đàn ông hay phụ nữ,ai không lấy được người mình yêu mà chẳng buồn và tuyệt vọng,nhưng "quá khứ vẫn là quá khứ hãy để nó là mottj quá khứ đẹp và đáng trân trọng chứ đừng để nó dẫn dắt ta đến sai lầm".Có ngươi nói " tình yêu không có lỗi",nhưng theo mình tình cảm vợ chồng tồn tại không phải chỉ cần tình yêu mà còn là " cái nghĩa", cái trách nhiệm của mỗi người trong tổ ấm của mình.