hoa hồng
12-29-2009, 09:24 AM
Tôi là một sinh viên, tôi là niềm mơ ước của bao cô cậu đang học cấp ba, là hi vọng của bố mẹ và tôi đánh mất giá trị của hai từ “ sinh viên “ khi tôi đã trở thành đàn bà khi vẫn đang là cô nữ sinh. Cuộc đời là một chuỗi dài những bất ngờ mà không thể đoán trước được. Những năm đầu khi bước chân vào giảng đường, tôi ngây thơ và ngờ nghệch đến thương hại. Tôi một sinh viên có gốc gác quê mùa không biết đi giầy cao gót, không biết diện váy ngắn và cũng chẳng có tiền để mua những thỏi son màu cam tươi rói, những bộ cánh đủ sắc màu như những bạn gái trong lớp. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như tôi an phận với hoàn cảnh của mình chấp nhận và phấn đấu học hành. Ngày ngày sống giữa những người bạn ăn diện và chơi bời nhiều hơn học hành đã đưa tôi dẽ bước từ con đường này sang con đường khác. Con đường ấy mới lạ hơn, hấp dẫn hơn và cũng nhiều nước mắt hơn.
Ban đầu để có tiền ăn diện, tôi tìm đủ mọi thứ nghề có thể kiếm thêm thu nhập của một sinh viên, từ phát tờ rơi, đánh máy thuê, đến gia sư cho những đứa trẻ con nhà giàu… Số tiền tôi kiếm được đủ để tôi đẹp hơn trông thấy, rồi tôi được bạn bè giới thiệu cho những hotboy của các trường học khác.
Những anh chàng có dáng người cao dỏng, thư sinh và bằng cách này hay cách khác những bậc phụ huynh giàu có, có thể cho anh ta được đứng đầu trong danh sách sinh viên nhập học của các trường đại học có tiếng. Minh là người như vậy, một cậu ấm chịu chơi và chịu yêu, giữa một rừng hoa đẹp của đêm sinh nhật con bạn thân, anh đã chọn tôi. Tôi vỡ oà trong sung sướng khi được anh xin số điện thoại rùi rủ đi uống café. Không sung sướng sao được khi một hotboy nổi tiếng đình đám trong những hotboy của giới sinh viên để ý tới một con bé có gốc gác quê mùa như tôi.
Rồi những ngày sau đó là những ngày thật sự láo nhiệt và bận rộn với tôi, tôi cùng anh sánh bước vào vũ trường có ánh đèn nhiều màu sắc, những soph thời trang danh tiếng, những nhà hàng có ánh nến lung linh chỉ dành cho giới thượng lưu.Tôi dường như quên hẳn đi trách nhiệm và nghĩa vụ học hành của một sinh viên, tôi choáng ngợp bởi cuộc sống sa hoa. Tôi ngủ vùi, bỏ học sau những đêm đi chơi cùng anh. Rồi cái gì tới cũng sẽ tới tôi có con với anh. Khi Anh ta biết tin liền lạnh lùng tuyên bố “ Cô bỏ nó đó đi nếu còn muốn là bồ của tôi, mà chắc gì nó đã là con tôi ”. Tôi đau khổ vô cùng, tôi bẽ bàng tới tê dại thân xác, nhưng sau bao ngày đấu tranh tư tưởng tôi vẫn phải bỏ đi giọi máu của mình.
Tôi căm ghét anh ta đã làm tôi tổn thương.Tôi không muốn gặp lại con người bội bạc ấy dù chỉ là một lần, cố quên đi những tháng ngày đã qua, lúc này tôi mới có thời gian nhìn lại chính mình, không thể trách ai được chỉ có thể chửu mắng bản thân, sao quá đỗi ngu ngốc.
Rồi tôi cũng quên được anh ta, tôi bảo lưu kết quả học tập, tôi lại tiếp tục đi làm, đi làm không phải để lấy tiền ăn diện như trước, mà lấy tiền để học tiếp, để đứng dậy làm lại cuộc đời.
Ngày nào cũng vậy sáng tôi bán hàng cho cửa hàng quần áo trong khu phố cổ, chiều tối tôi đi làm gia sư cho một cậu nhóc lớp 8. Trong một lần tôi đi dạy và tôi đã gặp Hoàng, Anh là anh họ của cậu nhóc tôi dạy. Buổi đầu gặp nhau chẳng có gì ấn tượng, anh chỉ hỏi han tôi với những câu xã giao cần thiết của phép lịch sự mà người ta vẫn làm với nhau. Rồi nhà bé Nam sửa nhà, vì bố của Nam đi công tác nên cô Oanh nhờ Hoàng đến giúp việc dám sát và quản lý thợ. Tôi hàng ngày đi dạy và gặp anh nhiều hơn. Hôm đó như mọi khi 9 giờ tối, tôi dạy xong, đang định đạp xe về nhà kẻo muộn , tôi vừa dắt xe ra cổng bước nên đạp thì ôi thôi, roạc,roạc… nhìn xuống síc xe đã bị đứt, cuốn luôn vào hộp.Tôi đang loai hoai không biết làm thế nào thì nghe thấy tiếng Hoàng từ đằng sau “ xe em bị hỏng àh?, thôi cất xe vào nhà đi, anh đưa về, trời rét muớt thế này, con gái đi tối không an toàn”.
Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã nhấc bổng chiếc xe vào sân, tôi chỉ còn biết ngồi sau xe anh.Trên đường về nhà tôi có dịp nói chuyện với anh nhiều hơn và thêm hiểu anh hơn, anh sinh ra và lớn nên ở vùng quê Kinh Bắc, hiện anh đang làm trưởng phòng cho một công ty xây dựng. Những ngày sau đó anh thường xuyên nói chuyện với tôi, càng gần anh tôi càng nhận ra anh là một người rất chín chắng khác hẳn với những chàng trai trẻ trước kia tôi gặp. Tôi thầm yêu anh nhưng cũng thầm sợ hãi và tự nhủ với mình rằng
“ Không, mình không được có tình cảm với anh, chỉ là đơn phương mà thui, anh sẽ không bao giờ để ý tới một đứa từng hư hỏng, xa ngã như mình”. Với suy nghĩ ấy, tôi bắt đầu lảng tránh anh, tránh những cái nhìn ấm áp, khước từ những lời đề nghị giúp đỡ của anh. Sẽ dễ dàng với tôi, nếu như ánh mắt ấy không theo tôi vào những giấc mơ, tôi ngày càng yêu anh và ngày càng sợ phải gặp anh.
Tôi xin cô Oanh được nghỉ dạy cu Nam. Tối đó, trên đường về tôi đã khóc rất nhiều, nước mắt làm cho hai mắt tôi nhoè đi không thể nhìn thấy đường nữa, tôi không muốn về phòng trọ . Tôi chọn cho mình một chiếc bàn ở góc cuối cùng của quán café vắng khách. Nơi đây sẽ chẳng có ai để ý tới tôi, tôi sẽ tha hồ khóc, tha hồ gặm nhấp nỗi đau trong lòng mình. Tôi thường làm thế mỗi khi gặp chuyện buồn.
Bất chợt có tiếng bước chân nhẹ, “Em sao thế, anh có thể ngồi với em một lúc được không”
Anh nhẹ nhàng ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi âu yếm, tôi chẳng biết làm gì và chỉ cúi gằm mặt vân về tờ giấy ăn đã ướt đâm nước mắt.
Anh xin lỗi vì đã theo sau em đến đây, anh nghe cô Oanh nói em xin nghỉ, tại anh phải không ? tại sao tự nhiên em lảng tránh anh? Tại sao em không muốn gặp anh, từ chối mọi sự quan tâm của anh?
Tôi đã lúng túng thực sự, không, không phải tại anh. Tôi vụt chạy ra khỏi quán, tôi muốn chạy chốn anh, không muốn đối diện với anh.
Anh chạy theo tôi, kéo tay tôi lại không kịp cho tôi phản ứng, anh ôm tôi vào lòng. Anh ghì chặt tới mức làm tôi suýt nghẹn thở. Anh biết là em cũng yêu anh phải không? Tôi không hiểu tại sao lại ngoan ngoãn im lặng. Phải chăng tôi quá hạnh phúc, không thể chối từ tình cảm ấy.
Anh đã giúp tôi đi học lại, hiện giờ tôi đã có công việc ổn định trong một cơ quan nhà nước.Tháng năm bên anh làm tôi hiểu ra một điều tôi không thể thiếu anh, anh đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.Chính tình yêu chân thành anh dành cho tôi, khiến tôi có đủ dũng khí để kể hết cho anh nghe quá khứ của tôi, tôi biết trước rằng với tấm lòng vị tha anh sẽ chấp nhận quá khứ của tôi.
Tưởng chừng như hạnh phúc đã nằm trong tầm tay của mình, khi còn tháng nữa chúng tôi sẽ thuộc về nhau mãi mãi. Bỗng một ngày anh xa tôi vĩnh viễn trong một vụ tai nạn thảm khốc. Đúng là số phận đã đùa giỡn với tôi khi vừa cho tôi mang giọt máu của anh vừa cướp anh đi.
Tôi quyết định giữ đứa bé, nó là niềm an ủi cho cha mẹ anh và cho cả tôi, khi nhìn thấy con tôi sẽ cảm thấy như anh đang hiện hữu bên cạnh mình:
Nguồn : tự sáng tác chuyện ngắn nhờ đọc những bài báo phụ nữ và gia đình nhiều, không biết có đụng hàng với bài nào không? không lại bị buộc tội ăn cắp bản quyền.
Ban đầu để có tiền ăn diện, tôi tìm đủ mọi thứ nghề có thể kiếm thêm thu nhập của một sinh viên, từ phát tờ rơi, đánh máy thuê, đến gia sư cho những đứa trẻ con nhà giàu… Số tiền tôi kiếm được đủ để tôi đẹp hơn trông thấy, rồi tôi được bạn bè giới thiệu cho những hotboy của các trường học khác.
Những anh chàng có dáng người cao dỏng, thư sinh và bằng cách này hay cách khác những bậc phụ huynh giàu có, có thể cho anh ta được đứng đầu trong danh sách sinh viên nhập học của các trường đại học có tiếng. Minh là người như vậy, một cậu ấm chịu chơi và chịu yêu, giữa một rừng hoa đẹp của đêm sinh nhật con bạn thân, anh đã chọn tôi. Tôi vỡ oà trong sung sướng khi được anh xin số điện thoại rùi rủ đi uống café. Không sung sướng sao được khi một hotboy nổi tiếng đình đám trong những hotboy của giới sinh viên để ý tới một con bé có gốc gác quê mùa như tôi.
Rồi những ngày sau đó là những ngày thật sự láo nhiệt và bận rộn với tôi, tôi cùng anh sánh bước vào vũ trường có ánh đèn nhiều màu sắc, những soph thời trang danh tiếng, những nhà hàng có ánh nến lung linh chỉ dành cho giới thượng lưu.Tôi dường như quên hẳn đi trách nhiệm và nghĩa vụ học hành của một sinh viên, tôi choáng ngợp bởi cuộc sống sa hoa. Tôi ngủ vùi, bỏ học sau những đêm đi chơi cùng anh. Rồi cái gì tới cũng sẽ tới tôi có con với anh. Khi Anh ta biết tin liền lạnh lùng tuyên bố “ Cô bỏ nó đó đi nếu còn muốn là bồ của tôi, mà chắc gì nó đã là con tôi ”. Tôi đau khổ vô cùng, tôi bẽ bàng tới tê dại thân xác, nhưng sau bao ngày đấu tranh tư tưởng tôi vẫn phải bỏ đi giọi máu của mình.
Tôi căm ghét anh ta đã làm tôi tổn thương.Tôi không muốn gặp lại con người bội bạc ấy dù chỉ là một lần, cố quên đi những tháng ngày đã qua, lúc này tôi mới có thời gian nhìn lại chính mình, không thể trách ai được chỉ có thể chửu mắng bản thân, sao quá đỗi ngu ngốc.
Rồi tôi cũng quên được anh ta, tôi bảo lưu kết quả học tập, tôi lại tiếp tục đi làm, đi làm không phải để lấy tiền ăn diện như trước, mà lấy tiền để học tiếp, để đứng dậy làm lại cuộc đời.
Ngày nào cũng vậy sáng tôi bán hàng cho cửa hàng quần áo trong khu phố cổ, chiều tối tôi đi làm gia sư cho một cậu nhóc lớp 8. Trong một lần tôi đi dạy và tôi đã gặp Hoàng, Anh là anh họ của cậu nhóc tôi dạy. Buổi đầu gặp nhau chẳng có gì ấn tượng, anh chỉ hỏi han tôi với những câu xã giao cần thiết của phép lịch sự mà người ta vẫn làm với nhau. Rồi nhà bé Nam sửa nhà, vì bố của Nam đi công tác nên cô Oanh nhờ Hoàng đến giúp việc dám sát và quản lý thợ. Tôi hàng ngày đi dạy và gặp anh nhiều hơn. Hôm đó như mọi khi 9 giờ tối, tôi dạy xong, đang định đạp xe về nhà kẻo muộn , tôi vừa dắt xe ra cổng bước nên đạp thì ôi thôi, roạc,roạc… nhìn xuống síc xe đã bị đứt, cuốn luôn vào hộp.Tôi đang loai hoai không biết làm thế nào thì nghe thấy tiếng Hoàng từ đằng sau “ xe em bị hỏng àh?, thôi cất xe vào nhà đi, anh đưa về, trời rét muớt thế này, con gái đi tối không an toàn”.
Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã nhấc bổng chiếc xe vào sân, tôi chỉ còn biết ngồi sau xe anh.Trên đường về nhà tôi có dịp nói chuyện với anh nhiều hơn và thêm hiểu anh hơn, anh sinh ra và lớn nên ở vùng quê Kinh Bắc, hiện anh đang làm trưởng phòng cho một công ty xây dựng. Những ngày sau đó anh thường xuyên nói chuyện với tôi, càng gần anh tôi càng nhận ra anh là một người rất chín chắng khác hẳn với những chàng trai trẻ trước kia tôi gặp. Tôi thầm yêu anh nhưng cũng thầm sợ hãi và tự nhủ với mình rằng
“ Không, mình không được có tình cảm với anh, chỉ là đơn phương mà thui, anh sẽ không bao giờ để ý tới một đứa từng hư hỏng, xa ngã như mình”. Với suy nghĩ ấy, tôi bắt đầu lảng tránh anh, tránh những cái nhìn ấm áp, khước từ những lời đề nghị giúp đỡ của anh. Sẽ dễ dàng với tôi, nếu như ánh mắt ấy không theo tôi vào những giấc mơ, tôi ngày càng yêu anh và ngày càng sợ phải gặp anh.
Tôi xin cô Oanh được nghỉ dạy cu Nam. Tối đó, trên đường về tôi đã khóc rất nhiều, nước mắt làm cho hai mắt tôi nhoè đi không thể nhìn thấy đường nữa, tôi không muốn về phòng trọ . Tôi chọn cho mình một chiếc bàn ở góc cuối cùng của quán café vắng khách. Nơi đây sẽ chẳng có ai để ý tới tôi, tôi sẽ tha hồ khóc, tha hồ gặm nhấp nỗi đau trong lòng mình. Tôi thường làm thế mỗi khi gặp chuyện buồn.
Bất chợt có tiếng bước chân nhẹ, “Em sao thế, anh có thể ngồi với em một lúc được không”
Anh nhẹ nhàng ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi âu yếm, tôi chẳng biết làm gì và chỉ cúi gằm mặt vân về tờ giấy ăn đã ướt đâm nước mắt.
Anh xin lỗi vì đã theo sau em đến đây, anh nghe cô Oanh nói em xin nghỉ, tại anh phải không ? tại sao tự nhiên em lảng tránh anh? Tại sao em không muốn gặp anh, từ chối mọi sự quan tâm của anh?
Tôi đã lúng túng thực sự, không, không phải tại anh. Tôi vụt chạy ra khỏi quán, tôi muốn chạy chốn anh, không muốn đối diện với anh.
Anh chạy theo tôi, kéo tay tôi lại không kịp cho tôi phản ứng, anh ôm tôi vào lòng. Anh ghì chặt tới mức làm tôi suýt nghẹn thở. Anh biết là em cũng yêu anh phải không? Tôi không hiểu tại sao lại ngoan ngoãn im lặng. Phải chăng tôi quá hạnh phúc, không thể chối từ tình cảm ấy.
Anh đã giúp tôi đi học lại, hiện giờ tôi đã có công việc ổn định trong một cơ quan nhà nước.Tháng năm bên anh làm tôi hiểu ra một điều tôi không thể thiếu anh, anh đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.Chính tình yêu chân thành anh dành cho tôi, khiến tôi có đủ dũng khí để kể hết cho anh nghe quá khứ của tôi, tôi biết trước rằng với tấm lòng vị tha anh sẽ chấp nhận quá khứ của tôi.
Tưởng chừng như hạnh phúc đã nằm trong tầm tay của mình, khi còn tháng nữa chúng tôi sẽ thuộc về nhau mãi mãi. Bỗng một ngày anh xa tôi vĩnh viễn trong một vụ tai nạn thảm khốc. Đúng là số phận đã đùa giỡn với tôi khi vừa cho tôi mang giọt máu của anh vừa cướp anh đi.
Tôi quyết định giữ đứa bé, nó là niềm an ủi cho cha mẹ anh và cho cả tôi, khi nhìn thấy con tôi sẽ cảm thấy như anh đang hiện hữu bên cạnh mình:
Nguồn : tự sáng tác chuyện ngắn nhờ đọc những bài báo phụ nữ và gia đình nhiều, không biết có đụng hàng với bài nào không? không lại bị buộc tội ăn cắp bản quyền.