kinhcan88
12-09-2009, 07:39 PM
Từ tích truyện xưa
Truyện xưa kể rằng Khổng Tử ngồi đàm đạo với học trò về “trí” và “nhân”. Tử Lộ thưa với thầy: “Người trí là người làm cho người ta biết mình. Người nhân là người làm cho người ta yêu mình”. Tử Cống nói: “Người trí là người biết người. Người nhân là người yêu người”. Nhan Hồi trả lời: “Người trí là người tự biết mình. Người nhân là người tự yêu mình”. Khổng Tử nghe Nhan Hồi mới thốt lên: “Nhà ngươi nói như vậy đáng được gọi là bậc quân tử”.
Câu chuyện tưởng như nghịch lý ấy hóa ra lại vô cùng chuẩn xác. Thực ra sự yêu thương nào cũng phải bắt nguồn từ tình yêu bản thân và kẻ nào không biết yêu mình, kẻ đó không bao giờ biết yêu thương đồng loại.
Từ cổ chí kim, có hay không một cá thể có thể yêu và hết lòng vì tập thể mà không cần chăm lo đến lợi ích của bản thân? Có hay không một cá nhân chỉ biết hi sinh, chỉ
Từ tích truyện xưa
Truyện xưa kể rằng Khổng Tử ngồi đàm đạo với học trò về “trí” và “nhân”. Tử Lộ thưa với thầy: “Người trí là người làm cho người ta biết mình. Người nhân là người làm cho người ta yêu mình”. Tử Cống nói: “Người trí là người biết người. Người nhân là người yêu người”. Nhan Hồi trả lời: “Người trí là người tự biết mình. Người nhân là người tự yêu mình”. Khổng Tử nghe Nhan Hồi mới thốt lên: “Nhà ngươi nói như vậy đáng được gọi là bậc quân tử”.
Câu chuyện tưởng như nghịch lý ấy hóa ra lại vô cùng chuẩn xác. Thực ra sự yêu thương nào cũng phải bắt nguồn từ tình yêu bản thân và kẻ nào không biết yêu mình, kẻ đó không bao giờ biết yêu thương đồng loại.
Từ cổ chí kim, có hay không một cá thể có thể yêu và hết lòng vì tập thể mà không cần chăm lo đến lợi ích của bản thân? Có hay không một cá nhân chỉ biết hi sinh, chỉ biết cho đi mà không cần nhận lại
Nguồn:internet
Truyện xưa kể rằng Khổng Tử ngồi đàm đạo với học trò về “trí” và “nhân”. Tử Lộ thưa với thầy: “Người trí là người làm cho người ta biết mình. Người nhân là người làm cho người ta yêu mình”. Tử Cống nói: “Người trí là người biết người. Người nhân là người yêu người”. Nhan Hồi trả lời: “Người trí là người tự biết mình. Người nhân là người tự yêu mình”. Khổng Tử nghe Nhan Hồi mới thốt lên: “Nhà ngươi nói như vậy đáng được gọi là bậc quân tử”.
Câu chuyện tưởng như nghịch lý ấy hóa ra lại vô cùng chuẩn xác. Thực ra sự yêu thương nào cũng phải bắt nguồn từ tình yêu bản thân và kẻ nào không biết yêu mình, kẻ đó không bao giờ biết yêu thương đồng loại.
Từ cổ chí kim, có hay không một cá thể có thể yêu và hết lòng vì tập thể mà không cần chăm lo đến lợi ích của bản thân? Có hay không một cá nhân chỉ biết hi sinh, chỉ
Từ tích truyện xưa
Truyện xưa kể rằng Khổng Tử ngồi đàm đạo với học trò về “trí” và “nhân”. Tử Lộ thưa với thầy: “Người trí là người làm cho người ta biết mình. Người nhân là người làm cho người ta yêu mình”. Tử Cống nói: “Người trí là người biết người. Người nhân là người yêu người”. Nhan Hồi trả lời: “Người trí là người tự biết mình. Người nhân là người tự yêu mình”. Khổng Tử nghe Nhan Hồi mới thốt lên: “Nhà ngươi nói như vậy đáng được gọi là bậc quân tử”.
Câu chuyện tưởng như nghịch lý ấy hóa ra lại vô cùng chuẩn xác. Thực ra sự yêu thương nào cũng phải bắt nguồn từ tình yêu bản thân và kẻ nào không biết yêu mình, kẻ đó không bao giờ biết yêu thương đồng loại.
Từ cổ chí kim, có hay không một cá thể có thể yêu và hết lòng vì tập thể mà không cần chăm lo đến lợi ích của bản thân? Có hay không một cá nhân chỉ biết hi sinh, chỉ biết cho đi mà không cần nhận lại
Nguồn:internet