PDA

View Full Version : Thương quá đời nghèo ngoại ơi


dohuong
12-09-2009, 01:49 PM
Có lần mẹ về thăm ông, thấy ông bà ngồi ở bậc cửa nhìn ra, mẹ hỏi ăn “ăn cơm chưa cha” ông bảo “có gì mà ăn con” ruột mẹ đau như thắt. Tới bây giờ, nhiều lúc ăn cơm mẹ lại khóc nức nở.

Ngoại trở về trong ký ức tôi qua những câu chuyện của mẹ. Lưng ngoại còng, đôi chân già yếu. Nhưng tận những năm tháng cuối đời, ngoại vẫn chống gậy, lê từng bước đi thăm con cháu. Rồi một chiều cuối tháng hai, mưa như trút nước, ngoại đi và không bao giờ trở lại. Ròng rã hai mươi lăm năm, sau ngày ngoại mất, những vết thương lòng trăn trở vì chưa một ngày tận hiếu vẫn âm thầm cứa nát trái tim mẹ.

Là con út và là con gái duy nhất trong gia đình nên ông bà thương mẹ nhiều lắm. Năm mẹ mười tám tuổi, hai cậu đã vào nam đi kinh tế mới, nhà chỉ còn mình mẹ gánh vác ruộng nương. Bốn năm sau, chiều ý ông mẹ đồng ý cho người ta đi chạm ngõ. Lấy chồng, điều mẹ không tưởng đến. Mẹ lo cho ông bà, một mình côi cút, lúc trái gió trở trời không người săn sóc. Thế nhưng trước sự cương quyết của ông mẹ cũng đành cắp nón về nhà chồng. Nhà chẳng có thứ gì đáng giá làm của hồi môn cho con, ông bà cho mẹ một cặp chum sành và một chiếc mâm đồng.

Hồi đó gia cảnh nhà ai cũng nghèo, ăn bữa hôm, lo bữa mai, cơm độn khoai cũng không đủ ngày hai bữa. Lấy chồng mấy năm sau, mẹ vẫn "hai bàn tay trắng, hai nắm tay không". Cha đi bộ đội về bị bệnh thoái hóa cột sống, mẹ mang thai chị cả tháng thứ chín vẫn phải một mình xe đất đắp nền nhà, tận dụng tranh, tro cất ngôi nhà làm chỗ chui ra, chui vào. Sinh xong chị cả, mẹ chạy chợ lo thuốc thang cho ba, trời bắt tội thêm chị vừa sinh đã đau yếu. Vai chồng, vai con, một thân mẹ chạy hết viện trên lên viện dưới. Tiền không có để giúp con, suốt đêm ông ngoại cầm đèn thả lưới đi soi cá. Được con cá, con tôm ông bà cũng dành phần mẹ. Những đêm gặp con nước, bắt được nhiều, ông đem bán thêm tiền mua thuốc cho cháu. Một đời cơ cực, mùa lụt quanh năm dầm mình trong nước bạc, ông mắc bệnh thấp khớp. Chân tay phù nề, đau nhức nhưng nhớ cháu ông gắng gượng chống gậy đi thăm. Đi được dăm bước ông lại phải ngồi nghỉ lấy sức. Thỉnh thoảng người cho quả cam, tấm bánh ông đều dành cho cháu. Sức yếu đi không được, chờ lâu không thấy mẹ về cam ngả vàng rụng cả cuống, nhũn ra mà ông vẫn úp trong bát để dành.

Thương ông bà lắm nhưng hồi đó mẹ nghèo, bên nội, ông lại mất sớm, mình bà nuôi sáu anh em. Làm dâu trưởng mẹ gánh thêm trách nhiệm lo cho hai cô chú đi học. Sáu miệng ăn trong nhà nhìn đâu cũng túng thiếu. Có lần mẹ về thăm ông, thấy ông bà ngồi ở bậc cửa nhìn ra, mẹ hỏi ăn “ăn cơm chưa cha” ông bảo “có gì mà ăn con” ruột mẹ đau như thắt. Tới bây giờ, nhiều lúc ăn cơm mẹ lại khóc nức nở. Mẹ không bao giờ quên được hình ảnh ông bà lúc ấy. Mẹ trách các cậu bỏ mặc ông bà đi biệt xứ. Mẹ bảo trước khi ông mất, ông bảo thèm một bát cháo, mẹ mua được con gà về nấu cháo cho ông, vừa ăn vừa khóc tức tưởi: “…cha cảm ơn con. Cha ăn rồi cha nhớ suốt đời. Cha chết phù hộ cho con làm ăn giàu có”.

Ông mất, nhà chỉ còn lại bà. Trong căn nhà rách nát, tứ phía nhìn thấy trời, bà ngày một yếu đi. Năm chị cả hai tuổi, bà ngoại đổ bệnh nằm liệt một chỗ. Một tay mẹ chăm ba người ốm. Mẹ bảo, nếu hồi đó mẹ không nghèo đói thì bà đã chẳng mất sớm như vậy. Bệnh chưa nặng lắm nhưng bà nhất quyết không ăn, bón cháo, bón nước bà cắn chặt răng lại không nuốt. Bà nhịn ròng rã suốt bảy ngày rồi mất. Trước lúc mất, bà cho mẹ năm trăm đồng dặn mẹ cất mua xe đạp cho chị cả đi học. Năm trăm đồng, thời đó là cả một gia sản, vậy mà một đời bà ăn không dám ăn, bệnh không dám chữa, tằn tiện dành dụm cho cháu.

Chỉ trong vòng hai năm, mẹ mất cả ông và bà ngoại. Mẹ suy sụp hoàn toàn, cuộc sống khó khăn, túng quần, nhiều lúc mẹ muốn tìm tới cái chết. Nhưng nghĩ tới cảnh chồng ốm, con thơ, đến ước mơ được thấy cháu đạp xe đi học của bà ngoại mẹ ngậm ngùi gắng sống. Rồi đất nước cũng bước sang thời kỳ đổi mới, nhà có bữa cơm no, có của ăn của để. Kể về ngoại mẹ chưa bao giờ thôi khóc. Mẹ hận vì hồi đó mẹ quá nghèo không tận hiếu được với ông bà ngoại, giờ ông bà đã chẳng còn. Của hồi môn mà ông bà cho mẹ chẳng đáng giá gì nhưng với gia đình tôi nó còn quý gấp trăm lần tiền bạc. Mẹ đặt hai cái chum sành và chiếc mâm đồng cạnh bàn thờ ông bà. Mỗi lần về thắp hương, chúng tôi lại được nghe mẹ kể chuyện về những ngày tháng cơ cực của ngoại. Mẹ khóc, chúng tôi khóc nhưng mẹ biết ngoại đã cười, yên lòng dõi theo con cháu.

Vòng thời gian sẽ chẳng bao giờ ngừng lại, ba mẹ tôi rồi cũng khuất bóng. Nhưng những bữa cơm trong căn nhà nhỏ của ngoại vẫn nhẹ nhàng và bình yên đến lạ. Câu chuyện về cuộc đời ngoại cho chúng tôi hiểu tình yêu thương, sự hy sinh thật thiêng liêng cao cả. Thắp nén nhang lên bàn thờ ngoại, cảm ơn ngoại dạy con biết yêu thương.
nguồn: internet

kinhcan88
12-09-2009, 04:09 PM
câu chuyện của bạn cảm động quá.Làm mình nhớ ông bà quá.Ông ngoại mình mất sớm từ khi mình chưa trào đời mình chỉ nghe mẹ kể về ông và tưởng tượng ra với tấm hình thờ ông.Ông bà nội minh dều mất rồi.Cho đến bây giờ mình vẫn còn trác bác bá mình nhiều lắm.Ngày đó bác mình sợ bố mình lấy mất đất nên bác không cho bố ở quê.Bố nghĩ bác là cả,hơn nữa bố dù sao cũng đi công nhân,hai vợ chồng có lương nên nhường cho bác ở đất nhưng phải chăm ông bà cho tốt.Thế mà được một thời gian rồi bác đòi ở riêng.Thử hỏi ông bà già yếu không có lương không làm được thì làm gì có gì mà ăn.Con cháu ở xa về cho được đồng nào thì biết đồng đó thôi.Bố mẹ mình thương ông bà muốn rước ông bà về phụ dưỡng tuổi già nhưng ông bà không chịu vì chỉ muốn ở nhà"tao đi xuống nhà chúng mày thì sướng thật nhưng chẳng may ốm đau chết dưới đấy thì khổ chúng mày.".Ngày đó mình học lớp 4,mỗi lần về quê là bố mình và bác ấy,bác gài nữa của mình ở Hải Phòng cũng thế,lần nào cung xích mích rồi nói nhau.Nhưng phận làm con thương cha thương mẹ mà bố mẹ mình vẫn về thăm ông bà thường xuyên.Bố còn đưa tiền cho bác ấy bảo bác ấy đi chợ thì mua thêm con cái miếng thịt cho ông bà ăn thêm vậy mà bác ấy chẳng mua đâu.Mấy lần mẹ về hỏi thì bà bảo"nó đi uống rượi hết chẳng mua đâu".Thế là từ đấy mẹ mình đưa tiền cho ông bà.mỗi lần cô hàng xóm đi chợ thì bà nhờ người ta mua hộ tấm bánh đồng quà.Nghĩ mà thương ông bà.Ông mình mất đi chỉ rặn mẹ mình "Bố xuống dưới kia chỉ thích ăn bột đậu xanh của con mua".Lúc này đang viết những dòng tâm sự mình cũng khóc nhớ ông bà lắm.Lúa đưa ông đến một thế giới khác mẹ còn để túi bột đậu và cái xìa con vào cạnh ông.Bà thì bị ngã nên liệt có đi được đâu.Cứ ngồi giường suốt mấy năm trời.Có hôm hai mẹ con về bà nói"bà trông mẹ con mày từ sáng".Ôm bà mà thấy toàn da bọc sương thôi.Là con dâu nhưng mẹ giặt quần áo,tắm cho bà thường xuyên.Thế nên lúc bà mất đi bà chỉ nói"thương vợ chồng nhà mày,từ trước tới giờ chẳng cho vợ chồng mày cái gì mà để chung mày tay trắng lập nghiệp".Mình còn bà ngoại,bà thì may mắn hơn ông bà nội mình vì các các bác các bá và cậu mợ chăm bà chu đáo.Mỗi lần tết về thấy con cháu quây quần bà vui lắm.Giá như bà cứ sống mãi với con với cháu thì tốt biết mấy.Thế nên các bạn ạ,người ta sướng khổ lúc sống thôi hãy giữ trọn chữ hiếu đừng để sau này phải hối hận nhé.

girlvampire
12-09-2009, 06:12 PM
Câu chuyện của 2 chị kể thật hay và cảm động ! Có lẽ do ông bà em sống sau thời của chị " dohuong " nên không khổ như vậy nhưng tính " dành dụm , tiết kiệm " thì chắc thời nào cũng có thôi !
Em chỉ thương ông ngoại , ông mất khi mẹ em chưa lấy chồng . Lúc mẹ đi xuất khẩu lao động biết ông thích áo màu " xanh sỹ lâm " nên mạ đã gửi về 2 cái cùng 1 chiếc radio . Ông rất thích cái áo đấy nhưng chỉ dám mặc 1 cái , còn 1 cái để dành , nghĩ con gái mua cho nên ông càng quý trọng . Nhưng mới 49 tuổi ông đã phải đi xa , để lại cho mẹ tôi bao đau khổ , lúc đi thì còn gặp ông , lúc về đã không còn nữa !
Ông để lại 1 chiếc áo mẹ mua , chiếc áo chưa mặc 1 lần giờ đã thành chiếc gối của ông ! Thật đau lòng quá , lúc sống ông chỉ biết để dành , giờ thì không còn cơ hội để mặc nữa ! *-*

nhanvatso1
12-09-2009, 07:30 PM
Èo buổi tâm sự về kỉ niệm thân thương . Tui cũng có nhưng wả thật khó kể vì ......tại hạ viết văn khá kém nên sẽ ngắn gọn thôi

Bà tui rất đậm tính nam bộ miệng lun miệng chữi : " lũ cha chúng bay " nhưng có cái gì cũng để dành cho con cháu , có lúc tôi giận dỗi bỏ nhà đi( nhỏ tí ấy mà đã bít gì đâu) thì nơi đến ko đâu xa lạ chính là vòng tay cua ngoaị. Chìu chìu 2 bà cháu ngồi ( tôi ngồi trong lòng ngoại)nhìn phía trời chiều đổ nắng. Lúc ngoại mất ko ai báo gì cả nhưng tự cảm giác ko hỉu sao thôi thúc tôi chạy tới chổ ngoại thì ngoại đã đi rồi, tôi khóc nhìu nhưng vẫn đi quanh giúp ng` lớn làm việc vặt( bít đấy khi có ng` thân mất thì cả nhà tất bật hẳn) . 2 ng` dì của tôi làm trách nhiệm tắm rửa rồi thay cho ngoại cái áo đẹp nhất , có lẽ hem ai có kinh nghiệm nên đầu ngoại cứ lặc lìa trên cổ , vừa khóc tôi vừa chạy lại nâng cổ cho ngoại mãi tới khi tiễn ngoại về nơi an nghỉ cuối cùng tôi cũng vẫn là ng` nâng cổ cho ngoại ( bức di ảnh ấy mà ).


Kỉ niệm này tới giờ mới kể đoá,nghe có vẻ rùng rợn nhỉ hi vọng ko vi phạm vì bài viết ma quái

girlvampire
12-10-2009, 04:19 PM
Nghe bác kể nghe sợ quá " đầu ngoại cứ lặc lìa trên cổ " , chắc có lẽ chưa trải qua cái cảm giác ngồi bên cạnh người đã khuất nên mới cảm thấy sợ . Nếu trải qua rồi thì sẽ thấy là chuyện bình thường vì đó là người thân yêu của mình mà ! Người ta có câu " yêu ai yêu cả đường đi " mà !

dohuong
12-12-2009, 08:58 PM
Câu chuyện của các bạn cảm động quá!!Khi đọc những lời tâm sự của bạn khiến trái tim mình đau nhói , quặn đau và cay cay khóe mắt.Có lẽ trong tất cả chúng ta kỷ niệm về ông bà là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tuổi thơ của chúng ta.Nếu thiếu nó thì thực sự ta đã lớn chăng?