PDA

View Full Version : Những vòng xe dĩ vãng


dohuong
12-06-2009, 10:13 AM
(Dân trí) - Ngày đó tôi học năm đầu đại học sư phạm Huế. Em là học sinh lớp…13, em thi rớt năm đầu nên ôn thi lại 1 năm n0ữa.
Những ngày kèm cặp em ôn thi, chúng tôi yêu nhau tự bao giờ không biết. Em có nước da trăng trắng của vùng cao Khe Sanh, miền đất trên dãy Trường Sơn mà tôi đã hơn một lần theo chân em về thăm. Ở đó em đã lớn lên với những nương rẫy cà phê, hồ tiêu. Em hiền lành, đa cảm như chính núi rừng ở vùng cao này. Lúc nào trong em cũng chất chứa những bí ẩn mà tôi khám phá mãi chưa hết.
Ngoài giờ đến lớp, tôi tập trung ôn luyện cho em để thi vào đại học. Ước mơ của em cũng là trở thành cô giáo để về quê dạy học, nơi đó đang còn khát cái chữ.
Ngoài thời gian dạy kèm, dường như những con đường đầy bóng râm của Huế nơi nào cũng có vành xe chúng tôi qua. Em thường tựa vào lưng tôi mỗi khi ngồi sau xe, vì ở đó em bảo có thể nghe thấy nhịp tim tôi đập và dường như nơi ấy là nơi gần trái tim tôi nhất.
Có những tháng ngày tôi vùi đầu vào ôn thi học kỳ, tôi cố gạt nỗi nhớ em qua một bên để tập trung vào bài vở, thế mà càng ấp ủ càng nhớ, tôi đạp xe đến em, gõ cửa, em bảo “thời hạn để gặp nhau chưa đến, anh về đi, đúng hẹn rồi hãy tới…”.
Cái nghiêm khắc của em khiến tôi ngậm ngùi ra về. Tình yêu chúng tôi tinh khiết và trong sáng như đoá hoa hồng vừa nhú lên trong sương sớm, mỏng manh, thơm tho, tôi nguyện tôn thờ mãi.Thời gian hạnh phúc qua nhanh. Đùng một cái, gia đình bắt em đi du học ở Nga. Em theo chuyến bay ra Hà Nội học ngoại ngữ 6 tháng để chuẩn bị xuất ngoại. Cái quyết định đột ngột ấy của gia đình làm cho em và tôi chẳng còn thời gian để nhìn lại nhau và hứa hẹn. Em vội vã như những cơn gió đi qua một ngọn đồi, tôi tiễn em, người ở lại bao giờ cũng buồn vô tận. Tôi một mình đạp xe qua những con đường, những vòng xe nặng nề, lê thê vô định.
Trong 6 tháng em học ngoại ngữ, duy nhất một lần tôi bay ra Bắc tìm em, hạnh phúc ngọt ngào của ngày nào hiện về trong những khoảnh khắc đó rồi mất hút theo chuyến bay tôi trở lại Huế. Tôi luôn mang theo hơi ấm và đôi mắt của em để đi qua 5 năm đợi chờ, mong nhớ.
Những bức ảnh em gởi về qua e-mail không làm tôi bớt nhớ, những dòng chữ rất tha thiết của em “đừng đợi em nữa anh nhé, 5 năm dài lắm…” càng làm tôi đau khổ và dằn vặt.
Tôi ra trường, đi dạy ở một trường vùng cao, 5 năm trôi qua nặng nề, tôi chưa yêu ai khác. Thi thoảng em nhắn tin vào những ngày quan trọng như sinh nhật, ngày quen nhau và ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi biết em không còn để cho tôi chờ đợi, và cảm giác đợi chờ đã chai sạn trong tôi.
Biết em sắp về Việt Nam, những kỷ niệm ngày xưa chợt sống dậy trong tôi như mới hôm qua. Nhưng tôi sẽ để nó ngủ yên. Ngủ yên nhé, những vòng xe dĩ vãng