kinhcan88
11-27-2009, 10:15 AM
Sao yêu thương!
Em biết không ngày hôm qua tình cờ vào dân trí đọc bài,và cũng tình cờ đọc được bài viết về em.Dù chị em mình xa lạ đến mức chưa từng gặp mặt,dù em chưa biết còn có chị tồn tại trên thế gian này,và chị chỉ biết rằng cậu bé tên Sao người ta còn gọi em là"thằng Tim" vì từ nhỏ em đã bị mắc bệnh tim bẩm sinh.Bố mẹ bỏ nhau gia đình tan giã em về sống với bà ngoại,ngoại đã 80 tuổi sao có thể lo cho em.Với quả tim không lành lặn em ngày ngày vẫn mang chiếc hộp đánh giày đi kiếm sống.Chị như điếng người khi đọc đến đòng tâm sự của em"Sao tâm sự, suốt ngày bố mẹ em cãi nhau, đánh nhau, cuối cùng bố mẹ bỏ nhau, 2 anh em bơ vơ, em được bà ngoại đón về ở cùng và cho ăn học, còn anh em bỏ đi kiếm sống. Bà thương em lắm, nhiều hôm đi học về bị các bạn trong trường trêu, thấy em khóc bà vội ôm em vào lòng động viên. Có những đêm nằm em mong được rúc vào lòng bố mẹ, bố mẹ vuốt ve để cho em bớt đi nỗi đau mà nước mắt cứ trào ra, bà lại ôm em vuốt ve động viên em lớn mau để kiếm tiền chữa bệnh."......"Số tiền ít ỏi kiếm được hàng ngày phần em chi tiêu vào cuộc sống, phần em tích cóp để chờ có dịp được về thăm bà còn chuyện chữa bệnh tim cho mình thì có lẽ… nói đến đây Sao òa khóc, người em như lịm đi, những hơi thở rất yếu ớt. ".Khi đang ngồi viết những dòng chữ này có ai tin rằng mắt chị như chảy ra một thứ gọi là nước mắt không.Em qua bé nhỏ để phải chịu những bất hạnh như thế.Có lúc chị thầm nghĩ thôi nếu em có một mái ấm gia đình hạnh phúc có bố mẹ lo cho em thì có lẽ mọi chuyện đã thay đổi phần nào.Có thể gia đình không đủ điều kiện thể thay tim cho em nhưng em cũng se không phải ngày ngày vật lộn với những cơn đau khủng khiếp ấy để mỗi chiếc giầy chỉ kiếp được 5000đ tích góp chỉ mong mua tặng ngoại chiếc áo ấm để chống trọi với cái lạnh mùa.Em còn chẳng dám ước mơ kiếm đủ tiền để tự chữa bệnh......Bấy nhiêu thôi cũng quá đủ bất hạnh rồi.
Các bạn ạ đọc đến đay chắc hẳn các bạn ai cũng trỗi dạy tình thương giữa con người với con người.Chúng ta nếu tách riêng những cá thể ra thì đúng là nhỏ bé thật nhưng hãy lên tiếng và những việc làm của các bạn dù nhỏ bé thôi,dù chỉ mất của các bạn 5 phút để đọc,nhưng đó cũng quý giá lắm với Sao,bởi em đang trân trọng từng phút để được sống.http://dantri.com.vn/c167/s167-360770/em-be-danh-giay-cho-chet-tren-he-pho.htm
các bạ có thể truy cập vào link trên để thấy được giọt nước mắt của một thiên thần giữa đời thường.Và các bạn đừng quên gửi link đó cho mọi người giúp mình nhé,các bạn có thể truy cập yahoo và gửi cho những ngưỡi bạn của các bạn và đừng quên gửi lại cho tôi nữa nhé"congchua_hoanghon2002"
Trong buổi họp mặt off sắp tới kinhcan sẽ góp ý để anh Thắng có thể tổ chức một buổi đến thăm Sao.Mọi người thấy thế nào.
Em biết không ngày hôm qua tình cờ vào dân trí đọc bài,và cũng tình cờ đọc được bài viết về em.Dù chị em mình xa lạ đến mức chưa từng gặp mặt,dù em chưa biết còn có chị tồn tại trên thế gian này,và chị chỉ biết rằng cậu bé tên Sao người ta còn gọi em là"thằng Tim" vì từ nhỏ em đã bị mắc bệnh tim bẩm sinh.Bố mẹ bỏ nhau gia đình tan giã em về sống với bà ngoại,ngoại đã 80 tuổi sao có thể lo cho em.Với quả tim không lành lặn em ngày ngày vẫn mang chiếc hộp đánh giày đi kiếm sống.Chị như điếng người khi đọc đến đòng tâm sự của em"Sao tâm sự, suốt ngày bố mẹ em cãi nhau, đánh nhau, cuối cùng bố mẹ bỏ nhau, 2 anh em bơ vơ, em được bà ngoại đón về ở cùng và cho ăn học, còn anh em bỏ đi kiếm sống. Bà thương em lắm, nhiều hôm đi học về bị các bạn trong trường trêu, thấy em khóc bà vội ôm em vào lòng động viên. Có những đêm nằm em mong được rúc vào lòng bố mẹ, bố mẹ vuốt ve để cho em bớt đi nỗi đau mà nước mắt cứ trào ra, bà lại ôm em vuốt ve động viên em lớn mau để kiếm tiền chữa bệnh."......"Số tiền ít ỏi kiếm được hàng ngày phần em chi tiêu vào cuộc sống, phần em tích cóp để chờ có dịp được về thăm bà còn chuyện chữa bệnh tim cho mình thì có lẽ… nói đến đây Sao òa khóc, người em như lịm đi, những hơi thở rất yếu ớt. ".Khi đang ngồi viết những dòng chữ này có ai tin rằng mắt chị như chảy ra một thứ gọi là nước mắt không.Em qua bé nhỏ để phải chịu những bất hạnh như thế.Có lúc chị thầm nghĩ thôi nếu em có một mái ấm gia đình hạnh phúc có bố mẹ lo cho em thì có lẽ mọi chuyện đã thay đổi phần nào.Có thể gia đình không đủ điều kiện thể thay tim cho em nhưng em cũng se không phải ngày ngày vật lộn với những cơn đau khủng khiếp ấy để mỗi chiếc giầy chỉ kiếp được 5000đ tích góp chỉ mong mua tặng ngoại chiếc áo ấm để chống trọi với cái lạnh mùa.Em còn chẳng dám ước mơ kiếm đủ tiền để tự chữa bệnh......Bấy nhiêu thôi cũng quá đủ bất hạnh rồi.
Các bạn ạ đọc đến đay chắc hẳn các bạn ai cũng trỗi dạy tình thương giữa con người với con người.Chúng ta nếu tách riêng những cá thể ra thì đúng là nhỏ bé thật nhưng hãy lên tiếng và những việc làm của các bạn dù nhỏ bé thôi,dù chỉ mất của các bạn 5 phút để đọc,nhưng đó cũng quý giá lắm với Sao,bởi em đang trân trọng từng phút để được sống.http://dantri.com.vn/c167/s167-360770/em-be-danh-giay-cho-chet-tren-he-pho.htm
các bạ có thể truy cập vào link trên để thấy được giọt nước mắt của một thiên thần giữa đời thường.Và các bạn đừng quên gửi link đó cho mọi người giúp mình nhé,các bạn có thể truy cập yahoo và gửi cho những ngưỡi bạn của các bạn và đừng quên gửi lại cho tôi nữa nhé"congchua_hoanghon2002"
Trong buổi họp mặt off sắp tới kinhcan sẽ góp ý để anh Thắng có thể tổ chức một buổi đến thăm Sao.Mọi người thấy thế nào.