giananv02
11-04-2009, 03:50 PM
Nhưng có lẽ cô không biết rằng, niềm hạnh phúc thực sự của mình chính là được người khác chờ đợi.
Tiểu Điềm rất hay cười. Nụ cười của cô rạng rỡ, ru ngọt bao tâm hồn các chàng trai. Bao gồm cả Tiểu Kiệt, người bạn thân từ thời thanh mai trúc mã. Mùa đông lạnh lẽo ấy, Tiểu Điềm tìm thấy tình yêu của mình. Cô chìm đắm trong vòng tay của người yêu. Ấm áp và ngọt ngào. Bởi vậy, mùa đông ấy đối với cô chẳng hề giá buốt.
Mỗi chiều tuyết rơi phủ kín con đường, mọi người trở về nhà trong hối hả và bận rộn, còn họ thì chìm đắm trong những vòng tay và nụ hôn lãng mạn. Có lẽ do tính cách đa phần các cô gái trẻ đều giống nhau, Tiểu Điềm cũng thường hay kể chuyện của mình cho bạn bè nghe. Và câu chuyện tình yêu của cô có lẽ không ai biết rõ hơn Tiểu Kiệt.
Vốn dĩ từ nhỏ, khi gặp bất kỳ một vấn đề khó khăn nào, Tiểu Điềm vẫn thường tìm đến sự giúp đỡ của Tiểu Kiệt. Anh thường hay cười ngạo nghễ và cốc đầu cô nói cô thật ngốc.
Những tia nắng đầu xuân tách rành rọt những đám mây mù của mùa đông giá rét. Tuyết tan trên từng cành cây, từng nẻo đường. Quan hệ giữa Tiểu Điềm và người yêu cũng bắt đầu rạn vỡ. Và tình yêu của họ đã kết thúc khi những mầm xanh của mùa xuân đang trổ lộc đầy cành. "Chúng ta chia tay thôi!".
Người con trai rốt cuộc cũng đã nói ra hai chữ "chia tay". Tiểu Điềm sững sờ đứng nhìn người yêu với hai bờ mắt đẫm lệ, không thể nói được câu nào. Dường như cô đang chờ đợi chàng trai nói hết. Bởi cô nghĩ sau câu nói ấy, anh nhất định sẽ do dự: "Trừ phi..." giống như bao lần. Ánh mắt cô nhìn anh vừa tha thiết vừa cầu khẩn hai chữ "trừ phi" ấy.
Nhưng người con trai đã quay lưng bước qua sự chờ đợi ấy, bước ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Họ không còn là người yêu của nhau. Tiểu Điềm không còn là cô bé vô tư của ngày nào. Trên khuôn mặt cô luôn vương nét buồn và nụ cười tắt hẳn trên bờ môi.
Mỗi chiều cô vẫn ngồi bên cửa sổ, hướng ánh mắt vào xa xăm, hi vọng có thể lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đến bên mình. Cô mong trở về những tháng ngày hạnh phúc, lãng mạn khi xưa. Nhưng người ta vẫn thường nói, càng hi vọng nhiều thì thất vọng càng lớn...
Thực ra người đau khổ không chỉ có Tiểu Điềm mà còn luôn có một bóng dáng lặng lẽ đứng đằng sau cô, đau nỗi đau của cô, buồn nỗi buồn của cô. Nhưng người đó vẫn luôn biết, Tiểu Điềm chỉ coi anh là một người bạn thân. Bởi vậy, anh vẫn chưa bao giờ dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Tiểu Kiệt biết người anh thương thầm rất thích hoa. Anh mua một bó hoa thật đẹp, nhưng lại không dám tự tay mình mang đến cho cô, và ngay đến viết vài lời bày tỏ tình cảm trên tấm thiệp nhỏ cũng không dám làm. Anh vốn định viết những lời ngọt ngào xoa dịu tâm hồn cô. Nhưng anh biết làm như vậy chỉ khiến tâm trạng cô thêm rối bời.
Thực ra, Tiểu Kiệt muốn viết vài dòng an ủi, khuyên Tiểu Điềm không nên quá đau khổ, hãy khóc thật to một lần, rồi quét hết tất cả nỗi buồn ra khỏi trái tim. Nhưng anh lại càng không nhẫn tâm nhìn thấy nước mắt của người anh yêu thương. Cuối cùng, anh không viết gì cả, lặng lẽ đặt bó hoa trước cửa phòng cô rồi âm thầm quay đi.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Điềm đột nhiên chạy đến tìm Tiểu Kiệt với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô không giấu nổi niềm vui nói với anh: "Anh biết không? Hôm nay anh ấy đã mang tặng em một bó hoa. Em biết nhất định là anh ấy. Mặc dù anh ấy không viết gì cả, nhưng em biết chắc là anh ấy. Anh ấy vẫn nhớ tới em. Nhất định là thế rồi!". "Thực ra bó hoa đó... là do...". Tiểu Kiệt ấp úng. "Thực ra sao cơ?".
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc với nụ cười rạng rỡ của Tiểu Điềm, nụ cười mà lâu lắm rồi anh không thấy, Tiểu Kiệt cúi đầu khẽ cười: "Thực ra, em nên cười như thế. Anh ta nhất định cũng hi vọng em luôn hạnh phúc, luôn mỉm cười". "Tất nhiên rồi! Cuối cùng thì em cũng có hi vọng trở lại. Em nhất định sẽ hạnh phúc mà". Tiểu Điềm chắp hai tay trước ngực rồi ngửa mặt lên trời mỉm cười...
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm, khi tỉnh dậy, Tiểu Điềm luôn mỉm cười hạnh phúc. Bởi cô biết sẽ có một bó hoa thơm đặt trước cửa nhà. Đó là tình yêu của cô, là sự chờ đợi của cô.
Còn Tiểu Kiệt, anh cũng đã biết mình phải viết gì trong tấm thiệp, kẹp vào mỗi bó hoa mà buổi sáng anh lặng lẽ đặt trước cửa nhà cô. Anh viết: "Nhất định phải hạnh phúc!". Và Tiểu Điềm luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc. Bởi cô có thể chờ đợi tình yêu của mình.
Nhưng có lẽ cô không biết rằng, niềm hạnh phúc thực sự của mình chính là được người khác chờ đợi... Người ta vẫn thường nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Tiểu Điềm rất hay cười. Nụ cười của cô rạng rỡ, ru ngọt bao tâm hồn các chàng trai. Bao gồm cả Tiểu Kiệt, người bạn thân từ thời thanh mai trúc mã. Mùa đông lạnh lẽo ấy, Tiểu Điềm tìm thấy tình yêu của mình. Cô chìm đắm trong vòng tay của người yêu. Ấm áp và ngọt ngào. Bởi vậy, mùa đông ấy đối với cô chẳng hề giá buốt.
Mỗi chiều tuyết rơi phủ kín con đường, mọi người trở về nhà trong hối hả và bận rộn, còn họ thì chìm đắm trong những vòng tay và nụ hôn lãng mạn. Có lẽ do tính cách đa phần các cô gái trẻ đều giống nhau, Tiểu Điềm cũng thường hay kể chuyện của mình cho bạn bè nghe. Và câu chuyện tình yêu của cô có lẽ không ai biết rõ hơn Tiểu Kiệt.
Vốn dĩ từ nhỏ, khi gặp bất kỳ một vấn đề khó khăn nào, Tiểu Điềm vẫn thường tìm đến sự giúp đỡ của Tiểu Kiệt. Anh thường hay cười ngạo nghễ và cốc đầu cô nói cô thật ngốc.
Những tia nắng đầu xuân tách rành rọt những đám mây mù của mùa đông giá rét. Tuyết tan trên từng cành cây, từng nẻo đường. Quan hệ giữa Tiểu Điềm và người yêu cũng bắt đầu rạn vỡ. Và tình yêu của họ đã kết thúc khi những mầm xanh của mùa xuân đang trổ lộc đầy cành. "Chúng ta chia tay thôi!".
Người con trai rốt cuộc cũng đã nói ra hai chữ "chia tay". Tiểu Điềm sững sờ đứng nhìn người yêu với hai bờ mắt đẫm lệ, không thể nói được câu nào. Dường như cô đang chờ đợi chàng trai nói hết. Bởi cô nghĩ sau câu nói ấy, anh nhất định sẽ do dự: "Trừ phi..." giống như bao lần. Ánh mắt cô nhìn anh vừa tha thiết vừa cầu khẩn hai chữ "trừ phi" ấy.
Nhưng người con trai đã quay lưng bước qua sự chờ đợi ấy, bước ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Họ không còn là người yêu của nhau. Tiểu Điềm không còn là cô bé vô tư của ngày nào. Trên khuôn mặt cô luôn vương nét buồn và nụ cười tắt hẳn trên bờ môi.
Mỗi chiều cô vẫn ngồi bên cửa sổ, hướng ánh mắt vào xa xăm, hi vọng có thể lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đến bên mình. Cô mong trở về những tháng ngày hạnh phúc, lãng mạn khi xưa. Nhưng người ta vẫn thường nói, càng hi vọng nhiều thì thất vọng càng lớn...
Thực ra người đau khổ không chỉ có Tiểu Điềm mà còn luôn có một bóng dáng lặng lẽ đứng đằng sau cô, đau nỗi đau của cô, buồn nỗi buồn của cô. Nhưng người đó vẫn luôn biết, Tiểu Điềm chỉ coi anh là một người bạn thân. Bởi vậy, anh vẫn chưa bao giờ dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Tiểu Kiệt biết người anh thương thầm rất thích hoa. Anh mua một bó hoa thật đẹp, nhưng lại không dám tự tay mình mang đến cho cô, và ngay đến viết vài lời bày tỏ tình cảm trên tấm thiệp nhỏ cũng không dám làm. Anh vốn định viết những lời ngọt ngào xoa dịu tâm hồn cô. Nhưng anh biết làm như vậy chỉ khiến tâm trạng cô thêm rối bời.
Thực ra, Tiểu Kiệt muốn viết vài dòng an ủi, khuyên Tiểu Điềm không nên quá đau khổ, hãy khóc thật to một lần, rồi quét hết tất cả nỗi buồn ra khỏi trái tim. Nhưng anh lại càng không nhẫn tâm nhìn thấy nước mắt của người anh yêu thương. Cuối cùng, anh không viết gì cả, lặng lẽ đặt bó hoa trước cửa phòng cô rồi âm thầm quay đi.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Điềm đột nhiên chạy đến tìm Tiểu Kiệt với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô không giấu nổi niềm vui nói với anh: "Anh biết không? Hôm nay anh ấy đã mang tặng em một bó hoa. Em biết nhất định là anh ấy. Mặc dù anh ấy không viết gì cả, nhưng em biết chắc là anh ấy. Anh ấy vẫn nhớ tới em. Nhất định là thế rồi!". "Thực ra bó hoa đó... là do...". Tiểu Kiệt ấp úng. "Thực ra sao cơ?".
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc với nụ cười rạng rỡ của Tiểu Điềm, nụ cười mà lâu lắm rồi anh không thấy, Tiểu Kiệt cúi đầu khẽ cười: "Thực ra, em nên cười như thế. Anh ta nhất định cũng hi vọng em luôn hạnh phúc, luôn mỉm cười". "Tất nhiên rồi! Cuối cùng thì em cũng có hi vọng trở lại. Em nhất định sẽ hạnh phúc mà". Tiểu Điềm chắp hai tay trước ngực rồi ngửa mặt lên trời mỉm cười...
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm, khi tỉnh dậy, Tiểu Điềm luôn mỉm cười hạnh phúc. Bởi cô biết sẽ có một bó hoa thơm đặt trước cửa nhà. Đó là tình yêu của cô, là sự chờ đợi của cô.
Còn Tiểu Kiệt, anh cũng đã biết mình phải viết gì trong tấm thiệp, kẹp vào mỗi bó hoa mà buổi sáng anh lặng lẽ đặt trước cửa nhà cô. Anh viết: "Nhất định phải hạnh phúc!". Và Tiểu Điềm luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc. Bởi cô có thể chờ đợi tình yêu của mình.
Nhưng có lẽ cô không biết rằng, niềm hạnh phúc thực sự của mình chính là được người khác chờ đợi... Người ta vẫn thường nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả.