dokieu90
10-22-2011, 10:05 AM
Hãy chắc chắn một điều rằng là cuộc sống của bạn chẳng bao giờ mang một cái tên HOÀN HẢO. Đúng là như vậy. Nếu như cuộc sống hoàn hảo thì có nghĩa là nó đang tự nói rằng: "Tôi chẳng hề hoàn hảo!".
Đừng bao giờ nghĩ cuộc sống là con đường hoa hồng ngập tràn ánh nắng. Cuộc sống chỉ là một con dốc cuộc đời gian nan, hiểm nguy và đầy thử thách bắt chúng ta phải leo lên. Cuộc sống chỉ là một sợi dây xích lúc nào cũng đung đưa chòng chành nhưng luôn bắt chúng ta phải đi một cách vững chãi lên đó. Ôi trời ơi làm sao ta có thể thực hiện được cái điều mà chẳng bao giờ có thể thực hiện được như thế? Vĩnh viễn rằng chẳng có một ai là leo một phát lên con dốc cuộc đời nhanh hơn cả khỉ. Mãi mãi rằng không có ai có thể đứng vững trên con dốc cuộc đời dù chỉ là 0,00000.......00001 giây!
Cuộc đời luôn đầy nước mắt và tủi hờn. Khi đã nhận làm con người thì bạn phải nghĩ đến hai chữ: NƯỚC MẮT. Dù rằng trái tim bạn có khô khan, có lạnh lẽo như băng ngoài kia, nhưng băng rồi cũng sẽ tan và chính những giọt nước mắt lạnh băng của bạn cũng sẽ phải ra khỏi đôi mắt. Và nước mắt đó - chỉ là một ký ức vu vơ, chỉ là một sự thoáng qua của niềm vui vừa đi khỏi, thế nhưng nó có thể rất lớn khi nó được sống lên. Nó cứ thế mà lớn dần trong trái tim, phá tan lớp băng lạnh lẽo, đem vào đó những cảm xúc vừa đau đớn vừa tức giận. Cảm xúc đó, có thể đem cho bạn cái gì? Chẳng có gì ngoài 2 chữ "ĐAU KHỔ" cả bạn à.
Đến nụ cười còn phải biến thành tiếng khóc khô khan dòng lệ chứ đừng nói gì đến con người chúng ta. Chúng ta, có người thì dịu dàng yếu đuối, có người mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng trái tim thì không bao giờ là không bị tổn thương. Có một điều mà con người ta không bao giờ có thể phủ nhận: con người luôn có cái yêu quý nhất. Từ chiếc bình sữa tuổi thơ cho đến cái ruột thay bút tuổi học trò, ... cái gì nó cũng có thể lưu vào nhật ký quá khứ của bạn. Bạn sẽ không thể nói rằng: "Tôi ghét mọi thứ!"bởi có một thứ mà bạn không bỏ đi được đó là TRÁI TIM.
Trái tim có thể khác nhau, có thể độc ác, có thể dịu hiền, nhưng cùng là trái tim, cùng là nguồn sống. Cùng là một trái tim có chức năng bơm dòng máu năng lượng đi khắp cơ thể. Bạn có thể nói bạn sẽ dâng hiến trái tim, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc, còn tâm hồn trái tim, tâm hồn con người bạn, việc không thể vứt bỏ luôn là vĩnh cửu. Như vậy có nghĩa rằng, nước mắt cuộc đời sẽ đến với bạn bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào, ngay cả khi bạn đã sống hết một kiếp nhân sinh.
Nước mắt cuộc đời có thể là một giọt lệ nhỏ mà cũng có thể là một con sông lớn tùy theo những gì bạn đã trải qua. Hãy đọc thử cuốn sách "Cám ơn ký ức" của Cecelia Aheart. Cô gái Joyce và anh chàng Justin đều không hề biết, không hề hiểu gì nữa sau những tai nạn khủng khiếp, những biến cố quá đáng sợ mà họ trải qua trong ký ức. Cả Joyce và Justin sống trong mất mát, trong đau đớn, trong dòng nước mắt mà tưởng chừng không bao giờ là không tuôn khỏi mắt. Nhưng cũng nhờ những ký ức đó mà tình yêu cũng đã kịp đưa hai người trở lại bên cuộc sống.
Bạn hãy yên tâm rằng có thể ta vĩnh viễn không leo được nhanh lên dốc nhưng có thể leo nó từ từ. Thời gian là vĩnh cửu và luôn chờ bạn. Có thể ta không đứng vững được trên chiếc xích cuộc đời nhưng ta vẫn có thể đi vững trên chiếc xích đó.
"Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương"
Mỗi con người chính là một phần hoàn hảo của cuộc sống...
Đừng bao giờ nghĩ cuộc sống là con đường hoa hồng ngập tràn ánh nắng. Cuộc sống chỉ là một con dốc cuộc đời gian nan, hiểm nguy và đầy thử thách bắt chúng ta phải leo lên. Cuộc sống chỉ là một sợi dây xích lúc nào cũng đung đưa chòng chành nhưng luôn bắt chúng ta phải đi một cách vững chãi lên đó. Ôi trời ơi làm sao ta có thể thực hiện được cái điều mà chẳng bao giờ có thể thực hiện được như thế? Vĩnh viễn rằng chẳng có một ai là leo một phát lên con dốc cuộc đời nhanh hơn cả khỉ. Mãi mãi rằng không có ai có thể đứng vững trên con dốc cuộc đời dù chỉ là 0,00000.......00001 giây!
Cuộc đời luôn đầy nước mắt và tủi hờn. Khi đã nhận làm con người thì bạn phải nghĩ đến hai chữ: NƯỚC MẮT. Dù rằng trái tim bạn có khô khan, có lạnh lẽo như băng ngoài kia, nhưng băng rồi cũng sẽ tan và chính những giọt nước mắt lạnh băng của bạn cũng sẽ phải ra khỏi đôi mắt. Và nước mắt đó - chỉ là một ký ức vu vơ, chỉ là một sự thoáng qua của niềm vui vừa đi khỏi, thế nhưng nó có thể rất lớn khi nó được sống lên. Nó cứ thế mà lớn dần trong trái tim, phá tan lớp băng lạnh lẽo, đem vào đó những cảm xúc vừa đau đớn vừa tức giận. Cảm xúc đó, có thể đem cho bạn cái gì? Chẳng có gì ngoài 2 chữ "ĐAU KHỔ" cả bạn à.
Đến nụ cười còn phải biến thành tiếng khóc khô khan dòng lệ chứ đừng nói gì đến con người chúng ta. Chúng ta, có người thì dịu dàng yếu đuối, có người mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng trái tim thì không bao giờ là không bị tổn thương. Có một điều mà con người ta không bao giờ có thể phủ nhận: con người luôn có cái yêu quý nhất. Từ chiếc bình sữa tuổi thơ cho đến cái ruột thay bút tuổi học trò, ... cái gì nó cũng có thể lưu vào nhật ký quá khứ của bạn. Bạn sẽ không thể nói rằng: "Tôi ghét mọi thứ!"bởi có một thứ mà bạn không bỏ đi được đó là TRÁI TIM.
Trái tim có thể khác nhau, có thể độc ác, có thể dịu hiền, nhưng cùng là trái tim, cùng là nguồn sống. Cùng là một trái tim có chức năng bơm dòng máu năng lượng đi khắp cơ thể. Bạn có thể nói bạn sẽ dâng hiến trái tim, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc, còn tâm hồn trái tim, tâm hồn con người bạn, việc không thể vứt bỏ luôn là vĩnh cửu. Như vậy có nghĩa rằng, nước mắt cuộc đời sẽ đến với bạn bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào, ngay cả khi bạn đã sống hết một kiếp nhân sinh.
Nước mắt cuộc đời có thể là một giọt lệ nhỏ mà cũng có thể là một con sông lớn tùy theo những gì bạn đã trải qua. Hãy đọc thử cuốn sách "Cám ơn ký ức" của Cecelia Aheart. Cô gái Joyce và anh chàng Justin đều không hề biết, không hề hiểu gì nữa sau những tai nạn khủng khiếp, những biến cố quá đáng sợ mà họ trải qua trong ký ức. Cả Joyce và Justin sống trong mất mát, trong đau đớn, trong dòng nước mắt mà tưởng chừng không bao giờ là không tuôn khỏi mắt. Nhưng cũng nhờ những ký ức đó mà tình yêu cũng đã kịp đưa hai người trở lại bên cuộc sống.
Bạn hãy yên tâm rằng có thể ta vĩnh viễn không leo được nhanh lên dốc nhưng có thể leo nó từ từ. Thời gian là vĩnh cửu và luôn chờ bạn. Có thể ta không đứng vững được trên chiếc xích cuộc đời nhưng ta vẫn có thể đi vững trên chiếc xích đó.
"Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương"
Mỗi con người chính là một phần hoàn hảo của cuộc sống...