hoaithuong12
05-24-2011, 08:00 AM
Đã 18 năm trôi qua, vậy mà mỗi khi nghĩ về quá khứ, nghĩ về anh lòng em thấy se lại, cảm giác bất giác buồn và nuối tiếc. Nhưng chỉ thoảng qua thôi, khi tiếng con trẻ đi học về cất tiếng chào mẹ, em lại quay về với thực tại, với gia đình bé nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười hạnh phúc.
Không biết rằng anh có bao giờ nhớ lại kỷ niệm xưa của chúng mình không nhỉ, còn em vẫn thi thoảng vụng trộm dở những tấm ảnh ngày xưa khi chúng mình còn bên nhau ra xem, lòng tự nhủ không biết giờ này anh có hạnh phúc không?
Ngày đó, học xong lớp 12, với bản tính hiếu thắng, thích làm theo ý của mình nên em đã không thi đại học, mà tự đi xin việc bên ngoài, phần vì gia đình vất vả, một mình mẹ phải nuôi ba anh em, nên em cũng chằng còn tâm trí đâu để học, chỉ mong sao kiếm được công việc phụ giúp cho mẹ đỡ vất vả, hơn nữa thấy mình lớn rồi, cùng phải có đồng ra đồng vào.
http://tintuconline.vietnamnet.vn/Library/images/20/2010/11/ngay29/thuocve.jpg
Ảnh minh họa
Thế rồi vài năm sau khi chuyển hết việc này đến việc khác mà chẳng đâu vào đâu, mẹ quyết đinh cho em đi học nghề uốn tóc. Sau một thời gian học nghề em cũng đã đủ tự tin để mở cho mình một tiệm làm đầu, vô tình lại gần nhà anh.
Thế rồi một ngày anh đến, anh là khách của em, mới đầu em cũng chỉ coi anh như bao người khách khác, chẳng có gì đặc biệt, anh to cao, nhưng không đẹp trai, chỉ có điều anh có chiếc răng khểnh, nên khi cười rất duyên. Mãi sau này khi yêu anh em mới biết, anh đã để ý đến cô thợ làm tóc xinh xắn mới xuất hiện ở phố nhà mình. Chính vì vậy anh đã trở thành khách quen của em, nhưng cũng chẳng có gì ấn tượng, cho đến một ngày…
Là một cô gái may mắn được hưởng những nét đẹp của bố mẹ, nên từ khi lớn lên đã có bao nhiêu chàng trai luôn vây quanh, vì thế trong em luôn luôn hiện hữu nét kiêu căng của cô bé chưa đến tuổi chính chắn trong suy nghĩ, chính vì điều đó đã làm tổn thương anh vào một ngày em đã đi chơi cùng người khác trong khi hẹn anh chờ để nhờ anh giúp một việc ngày hôm sau.
Anh đã kiên nhẫn chờ, nhưng rồi sau đó giữa chúng ta đã xảy ra một cuộc cãi vã thật to, mặc dù khi đó chúng ta chưa là gì của nhau. Và vì cái sự phản ứng mạnh mẽ để tự bảo vệ mình khi bị tổn thương của anh đã làm em phải để ý, và cũng chính vì sự mạnh mẽ đó đã làm thay đổi suy ghĩ của em, và em đã yêu anh từ sau ngày đó.
Tình yêu của chúng mình thật đẹp, thật êm đềm, em đã dành cho anh những gì đẹp đẽ nhất của tình yêu, anh là người đàn ông đích thực trong em, em là đứa con gái mạnh mẽ, vậy mà khi gần bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu.
Mỗi khi em làm điều gì sai, anh nhẹ nhàng chỉ bảo như dạy một người em trong gia đình, anh quan tâm đến hết thảy mọi người trong nhà, mẹ anh cùng tất cả những đứa em gái, ngoài trừ bố anh, vì em rất ít khi nghe thấy anh nói chuyện về bố. Em chỉ biết được rằng trong gia đình anh bố mẹ anh sống ly thân đã từ lâu.
Em còn nhớ cái đêm em bị sốt cao mà mẹ em lúc đó đi vắng, anh đã ở lại với em cả đêm, thức cả đêm chỉ để giặt khăn đắp chán cho em hạ sốt. Sáng dậy, em thấy hai mắt anh đỏ hoe vì thiếu ngủ, trong lòng em lúc đó cảm thấy thương anh biết nhường nào. Anh hôn vào trán em và nói, “cho anh về ngủ một chút, lát nữa ăn gì, anh mua đến cho”. Em kéo cổ anh xuống, hôn anh mà nước mắt chảy dài, nói với giọng mệt mỏi “em ăn gì cũng được, anh cứ về nghỉ đi”.
Mỗi lần anh đi công tác xa nhà, em nhớ anh da diết, chỉ mong sao thời gian trôi đi thật nhanh để anh về với em, để em được bên anh, để em được ôm anh cho thỏa những mong nhớ bao ngày qua.. Em chờ được nghe tiếng anh gọi mỗi khi đi công tác xa nhà về, việc đầu tiên bao giờ anh cũng ghé qua nhà gặp em, và để được ôm em trong vòng tay của anh.
Tinh yêu của chúng mình đẹp là thế, trong trẻo là thế, em hoàn toàn hướng về anh, không một chút mảy may nghĩ đến ai khác ngoài anh. Nhưng sự đời đôi khi thật chớ trêu, khi anh nghĩ em không chung thủy, chỉ vì một vài lần, nhìn thấy những người bạn trai khác đến nhà em chơi. Em cố giải thích cho anh hiểu, nhưng càng giải thích anh càng cố lánh xa em. Anh nói với em rằng, anh không muốn một ngày nào đó anh và em lại giống bố mẹ anh. Và càng gần em, anh lại càng cảm thấy đau khổ khi mà anh nghĩ đến em bên người khác.
Cho đến một ngày, đó là ngày sinh nhật anh, em đã đến với anh, đó là ngày sinh nhật duy nhất anh không đón em sau bao nhiêu năm yêu nhau. Nhưng em vẫn đến chúc mừng sinh nhật anh, và để rồi nhìn thấy anh đưa người con gái khác về. Đến lúc này em mới hiểu được rằng anh không thuộc về em…
Nguồn: tintuconline.vietnamnet.vn
Tuvantamly.vn
Không biết rằng anh có bao giờ nhớ lại kỷ niệm xưa của chúng mình không nhỉ, còn em vẫn thi thoảng vụng trộm dở những tấm ảnh ngày xưa khi chúng mình còn bên nhau ra xem, lòng tự nhủ không biết giờ này anh có hạnh phúc không?
Ngày đó, học xong lớp 12, với bản tính hiếu thắng, thích làm theo ý của mình nên em đã không thi đại học, mà tự đi xin việc bên ngoài, phần vì gia đình vất vả, một mình mẹ phải nuôi ba anh em, nên em cũng chằng còn tâm trí đâu để học, chỉ mong sao kiếm được công việc phụ giúp cho mẹ đỡ vất vả, hơn nữa thấy mình lớn rồi, cùng phải có đồng ra đồng vào.
http://tintuconline.vietnamnet.vn/Library/images/20/2010/11/ngay29/thuocve.jpg
Ảnh minh họa
Thế rồi vài năm sau khi chuyển hết việc này đến việc khác mà chẳng đâu vào đâu, mẹ quyết đinh cho em đi học nghề uốn tóc. Sau một thời gian học nghề em cũng đã đủ tự tin để mở cho mình một tiệm làm đầu, vô tình lại gần nhà anh.
Thế rồi một ngày anh đến, anh là khách của em, mới đầu em cũng chỉ coi anh như bao người khách khác, chẳng có gì đặc biệt, anh to cao, nhưng không đẹp trai, chỉ có điều anh có chiếc răng khểnh, nên khi cười rất duyên. Mãi sau này khi yêu anh em mới biết, anh đã để ý đến cô thợ làm tóc xinh xắn mới xuất hiện ở phố nhà mình. Chính vì vậy anh đã trở thành khách quen của em, nhưng cũng chẳng có gì ấn tượng, cho đến một ngày…
Là một cô gái may mắn được hưởng những nét đẹp của bố mẹ, nên từ khi lớn lên đã có bao nhiêu chàng trai luôn vây quanh, vì thế trong em luôn luôn hiện hữu nét kiêu căng của cô bé chưa đến tuổi chính chắn trong suy nghĩ, chính vì điều đó đã làm tổn thương anh vào một ngày em đã đi chơi cùng người khác trong khi hẹn anh chờ để nhờ anh giúp một việc ngày hôm sau.
Anh đã kiên nhẫn chờ, nhưng rồi sau đó giữa chúng ta đã xảy ra một cuộc cãi vã thật to, mặc dù khi đó chúng ta chưa là gì của nhau. Và vì cái sự phản ứng mạnh mẽ để tự bảo vệ mình khi bị tổn thương của anh đã làm em phải để ý, và cũng chính vì sự mạnh mẽ đó đã làm thay đổi suy ghĩ của em, và em đã yêu anh từ sau ngày đó.
Tình yêu của chúng mình thật đẹp, thật êm đềm, em đã dành cho anh những gì đẹp đẽ nhất của tình yêu, anh là người đàn ông đích thực trong em, em là đứa con gái mạnh mẽ, vậy mà khi gần bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu.
Mỗi khi em làm điều gì sai, anh nhẹ nhàng chỉ bảo như dạy một người em trong gia đình, anh quan tâm đến hết thảy mọi người trong nhà, mẹ anh cùng tất cả những đứa em gái, ngoài trừ bố anh, vì em rất ít khi nghe thấy anh nói chuyện về bố. Em chỉ biết được rằng trong gia đình anh bố mẹ anh sống ly thân đã từ lâu.
Em còn nhớ cái đêm em bị sốt cao mà mẹ em lúc đó đi vắng, anh đã ở lại với em cả đêm, thức cả đêm chỉ để giặt khăn đắp chán cho em hạ sốt. Sáng dậy, em thấy hai mắt anh đỏ hoe vì thiếu ngủ, trong lòng em lúc đó cảm thấy thương anh biết nhường nào. Anh hôn vào trán em và nói, “cho anh về ngủ một chút, lát nữa ăn gì, anh mua đến cho”. Em kéo cổ anh xuống, hôn anh mà nước mắt chảy dài, nói với giọng mệt mỏi “em ăn gì cũng được, anh cứ về nghỉ đi”.
Mỗi lần anh đi công tác xa nhà, em nhớ anh da diết, chỉ mong sao thời gian trôi đi thật nhanh để anh về với em, để em được bên anh, để em được ôm anh cho thỏa những mong nhớ bao ngày qua.. Em chờ được nghe tiếng anh gọi mỗi khi đi công tác xa nhà về, việc đầu tiên bao giờ anh cũng ghé qua nhà gặp em, và để được ôm em trong vòng tay của anh.
Tinh yêu của chúng mình đẹp là thế, trong trẻo là thế, em hoàn toàn hướng về anh, không một chút mảy may nghĩ đến ai khác ngoài anh. Nhưng sự đời đôi khi thật chớ trêu, khi anh nghĩ em không chung thủy, chỉ vì một vài lần, nhìn thấy những người bạn trai khác đến nhà em chơi. Em cố giải thích cho anh hiểu, nhưng càng giải thích anh càng cố lánh xa em. Anh nói với em rằng, anh không muốn một ngày nào đó anh và em lại giống bố mẹ anh. Và càng gần em, anh lại càng cảm thấy đau khổ khi mà anh nghĩ đến em bên người khác.
Cho đến một ngày, đó là ngày sinh nhật anh, em đã đến với anh, đó là ngày sinh nhật duy nhất anh không đón em sau bao nhiêu năm yêu nhau. Nhưng em vẫn đến chúc mừng sinh nhật anh, và để rồi nhìn thấy anh đưa người con gái khác về. Đến lúc này em mới hiểu được rằng anh không thuộc về em…
Nguồn: tintuconline.vietnamnet.vn
Tuvantamly.vn