karin93
10-12-2009, 11:39 AM
Thật tự hào và hạnh phúc khi được làm người Hà Nội, đọc xong bài viết này mình cảm thấy điều này càng lúc càng sâu sắc trong mình. Thử trả lời câu hỏi trên nhé!
---------------Mùa thu Hà Nội có đẹp đến thế không?---------------
Mình nghe những đứa bạn được ra Hà nội đúng dịp mùa thu kể lại rằng mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn, trời xanh mây trắng, gió nhẹ hoa thơm, nắng sương vương như lụa tơ tằm... Ngày thu lao xao nắng, đêm thu lao xao gió, thành phố đẹp như một thiếu nữ má hồng... Đẹp đến mức những người lạ gặp nhau cũng muốn mỉm cười, những tâm hồn bỗng tự mình dạo phố, hương hoa sữa khiến thành phố thơm tho như mật ngọt, chìa bàn tay ra có thể gặp bàn tay...
Mình muốn hỏi bạn, có thực là mùa thu Hà Nội đẹp đến thế không?
*****************
Bạn hỏi mình là mùa thu Hà Nội có đẹp đến thế không? Thế này nhé, chú bé đánh giày nhẹ nhỏm bước ra khỏi cái nắng cháy da khét tóc của mùa hè, tiết trời mát mẻ, người ta đi giày nhiều hơn, bước chân thong thả hơn, đáp lại lời mời đành giày của chú nhiệt tình hơn. Mùa thu Hà Nội đẹp đến mức một chú bé đánh giày vừa đi vừa huýt sáo.
Từ ngày ông mình mất, bà nội mình sống lặng lẽ lắm. Khi mùa thu đến, khi nắng đã óng ánh và gió đã mát lành, bà vịn tay mình ra Bờ Hồ. Hai bà cháu lặng lẽ ngồi bên nhau, một già một trẻ, trong nắng ấm áp, dưới vòm trời xanh tươi, và bà bỗng khe khẽ hát một bài hát xưa. Mùa thu Hà Nội đẹp đến mức làm một tâm hồn mỏi mệt bỗng tràn niềm vui sống.
Cha minh quê ở phương xa, một xứ đất trời đẹp đến mức có thể níu chân người, vậy mà ra đây đi học, buổi sáng đầu tiên lên giảng đường đã sững lại trước mùa thu và trước mẹ mình. Bạn biết đấy, mùa thu Hà Nội đẹp đến mức người ta muốn yêu thương.
Cha của bạn mình mất sớm, gia đình bạn ấy phải rất tằn tiện mới đủ sống. Bạn ấy vừa đi học vừa làm lụng, vào tiết học sớm, mỏi mệt đến mức thiếp ngủ trên bàn học, ngón tay vẫn còn nhem vệt than. Mình cứ lặng lẽ ngắm nhìn bạn ấy, đến dáng ngủ sao cũng thật nhọc nhằn, khi ngẩng đầu lên bỗng thấy trời xanh biếc, thấy nắng trong veo. Mùa thu đẹp đến mức làm mình muốn khóc.
Cái thời khắc chuyển mùa xao động mà ấm áp, đi dọc những con phố xào xạc lá rơi, những bờ hồ thơm nồng hương hoa sữa, ánh nắng xuyên qua tán cây làm mình nhớ đến bạn ở phương Nam, tốt lành và êm dịu... Mùa thu đẹp đến mức khiến người ta nhớ về nhau tha thiết.
Nhưng có một điều mình vẫn đang tự hỏi, liệu Hà Nội mùa thu có đủ đẹp để mời được bạn ra chơi? Để sự êm dịu ấm áp này được biết thêm về ánh nắng phương Nam rạng ngời trong nụ cười của bạn? Liệu mùa thu Hà Nội có đẹp đến mức ấy không?
Ngô Thị Phú Bình
(HHT 669)
---------------Mùa thu Hà Nội có đẹp đến thế không?---------------
Mình nghe những đứa bạn được ra Hà nội đúng dịp mùa thu kể lại rằng mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn, trời xanh mây trắng, gió nhẹ hoa thơm, nắng sương vương như lụa tơ tằm... Ngày thu lao xao nắng, đêm thu lao xao gió, thành phố đẹp như một thiếu nữ má hồng... Đẹp đến mức những người lạ gặp nhau cũng muốn mỉm cười, những tâm hồn bỗng tự mình dạo phố, hương hoa sữa khiến thành phố thơm tho như mật ngọt, chìa bàn tay ra có thể gặp bàn tay...
Mình muốn hỏi bạn, có thực là mùa thu Hà Nội đẹp đến thế không?
*****************
Bạn hỏi mình là mùa thu Hà Nội có đẹp đến thế không? Thế này nhé, chú bé đánh giày nhẹ nhỏm bước ra khỏi cái nắng cháy da khét tóc của mùa hè, tiết trời mát mẻ, người ta đi giày nhiều hơn, bước chân thong thả hơn, đáp lại lời mời đành giày của chú nhiệt tình hơn. Mùa thu Hà Nội đẹp đến mức một chú bé đánh giày vừa đi vừa huýt sáo.
Từ ngày ông mình mất, bà nội mình sống lặng lẽ lắm. Khi mùa thu đến, khi nắng đã óng ánh và gió đã mát lành, bà vịn tay mình ra Bờ Hồ. Hai bà cháu lặng lẽ ngồi bên nhau, một già một trẻ, trong nắng ấm áp, dưới vòm trời xanh tươi, và bà bỗng khe khẽ hát một bài hát xưa. Mùa thu Hà Nội đẹp đến mức làm một tâm hồn mỏi mệt bỗng tràn niềm vui sống.
Cha minh quê ở phương xa, một xứ đất trời đẹp đến mức có thể níu chân người, vậy mà ra đây đi học, buổi sáng đầu tiên lên giảng đường đã sững lại trước mùa thu và trước mẹ mình. Bạn biết đấy, mùa thu Hà Nội đẹp đến mức người ta muốn yêu thương.
Cha của bạn mình mất sớm, gia đình bạn ấy phải rất tằn tiện mới đủ sống. Bạn ấy vừa đi học vừa làm lụng, vào tiết học sớm, mỏi mệt đến mức thiếp ngủ trên bàn học, ngón tay vẫn còn nhem vệt than. Mình cứ lặng lẽ ngắm nhìn bạn ấy, đến dáng ngủ sao cũng thật nhọc nhằn, khi ngẩng đầu lên bỗng thấy trời xanh biếc, thấy nắng trong veo. Mùa thu đẹp đến mức làm mình muốn khóc.
Cái thời khắc chuyển mùa xao động mà ấm áp, đi dọc những con phố xào xạc lá rơi, những bờ hồ thơm nồng hương hoa sữa, ánh nắng xuyên qua tán cây làm mình nhớ đến bạn ở phương Nam, tốt lành và êm dịu... Mùa thu đẹp đến mức khiến người ta nhớ về nhau tha thiết.
Nhưng có một điều mình vẫn đang tự hỏi, liệu Hà Nội mùa thu có đủ đẹp để mời được bạn ra chơi? Để sự êm dịu ấm áp này được biết thêm về ánh nắng phương Nam rạng ngời trong nụ cười của bạn? Liệu mùa thu Hà Nội có đẹp đến mức ấy không?
Ngô Thị Phú Bình
(HHT 669)