bb91
11-18-2010, 10:40 PM
3 cô gái, 3 miền quê khác nhau. Cùng vào ĐH và chung một lớp. Xa gia đình, mỗi người phải tự lo cho bản thân... một quy luật tất yếu.
Tình yêu nảy nở, một người yêu mãnh liệt với một mối tình cũng không định hình nổi là tình đầu hay tình thứ. Yêu và cho “hơi” dễ dàng. 2 cô bạn nhìn ngao ngán lắc đầu khi chỉ sau 2 lần như thế, tự dưng cô bạn của mình chia tay không một lý do. Khi đó cũng là lúc “pé” – biệt danh của cô bạn nhỏ nhất trong “tam ca áo trắng” nhận lời của một anh chàng từng là bạn thân từ ngày còn học tiểu học theo đuổi mấy năm mà không nản chí. Tình yêu nảy nở và mọi chuyện vẫn trong sáng, tốt đẹp. Một cô gái không hẳn là xinh, không hẳn là đẹp nhưng là một người khá ưa nhìn, lý trý mạnh mẽ nhưng cô vẫn còn sâu nặng với một mối tình đơn phương 4 năm mà cô vẫn không thể nào quên và thoát ra nổi. Cô như khép trái tim mình lại, chỉ đến khi một anh chàng sinh viên đồng hương nói lời thích cô và tán cô với những bài hát chân thành Cô thoát ra khỏi mối tình đơn phương đầu tiên. Nhưng, một sự kiện bất ngờ xảy ra làm cô không phản ứng kịp. Anh nói lời chia tay cô chỉ vì kết quả học tập của anh có những vấn đề xảy ra làm anh buồn, anh thấy mình không xứng, không... Và cô đau đớn, hụt hẫng xa anh khi cô không thể níu kéo và thuyết phục nổi anh. Thời gian trôi qua, có những người đến với cô nhưng cô không cảm xúc và họ ra đi... Cuộc sống cho cô một cơ hội mới, cô quen anh và cô thấy thích anh ngay từ buổi đâu gặp mặt. Anh cũng dần có tình cảm với cô. Lần đầu tiên cô thấy trái tim mình rạo rực lạ thường như thế. Phải chăng hai cánh cửa cùng mở ra để đón lấy tình yêu từ hai phía? Anh sẽ đưa em đi ăn KFC, cuối tuần mình đi Bát Tràng nặn mấy cái đồ lặt vặt cho vui em nhé,... Cô chìm đắm trong sự quan tâm mà cô chưa từng được nhận bao giờ. Cô thấy mỗi buổi sáng tỉnh giấc thật vui, thật tràn đầy cảm úc, lãng mạn và có một nỗi nhớ len lỏi vào trong những khát vọng xa hơn thế.
Ngày đầu tiên của tháng, giờ sinh hoạt, cô gắng để về sớm gặp anh. Ngồi trong quán cafe, cô không gọi cafe như mọi ngày, hôm đó cô gọi sinh tố “cho đẹp da”. Anh rủ cô đi chơi, cô từ chối vì cô thấy khá mệt và còn có bài kiểm tra vào sang ngày mai. “Anh có buồn không khi em từ chối đi vào hôm nay? – anh không”. Nhưng anh vẫn tiếp tục nài nỉ cô trong những câu chuyện sau đó. Cô tự dưng đồng ý vì cô nghĩ đơn giản là đi chơi đâu đó để thay đổi cái không khí của quán cafe vẫn ngồi. Anh đưa cô đi, dừng xe ở một nơi khá tối, anh hôn cô đắm đuối. Lần đầu tiên, cô được hôn, cô vụng về đáp lại... Lần đầu tiên cô có sự gần gũi và va chạm xác thịt với một người đàn ông. “đi cùng anh nhé – đi đâu? – chỉ một lúc thôi – anh chỉ ôm em một chút nữa thôi. Em đồng ý nhé. – thôi về đi anh – em sợ anh lạnh.” Chiếc xe chuyển bánh, qua cổng nhà trọ của cô, anh không dừng lại, cô thấy lo lo: “đi đâu vậy anh? – đi một lát thôi, anh chỉ ôm em một cái và chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa thôi.” Chiếc xe dừng lại tại một nhà nghỉ, cô sợ hãi: “vào đây hả anh? – hay chúng ta về? – vâng. Về đi anh” nhưng chiếc xe không quay đầu, vẫn tiến thẳng. Cô theo anh không mục đích và như mơ hồ với một suy nghĩ: “thôi vậy thì cố gắng nói chuyện một lúc rồi về, cho anh ấy ôm thêm một chút vậy”. Anh khóa trái cửa, cô thấy bất an thực sự, anh cới y phụ của cô, rồi của anh và... Cô không đẩy nổi anh ra khi anh đã “chạm sâu” vào người mình. Cô thấy mình chới với và bất lực thực sự. Cô sợ hãi và hoang mang, mọi cảm xúc của cô tự dưng tắt hẳn. Cô kêu gào trong đau đớn, cô không chịu nổi cô hất mạnh anh ra, anh cố tiến sát nhưng cô không chịu nổi sự đau đớn, cô tránh né anh. Đến khi chính anh cũng không còn cảm xúc tiếp tục, anh dừng lại. Anh bắt đầu thay đổi thái độ với cô, anh “kiểm tra” cô và: “em đã từng quan hệ với ai rồi phải không?” cô hoang mang nhìn anh mà không hiểu gì “ anh nghĩ em như thế hả? sao anh lại có thể nói với em như thế chứ? – vậy thì em bị bệnh rồi, sao lại chảy mủ và em kêu đau kia chứ, em phải đi khám ngay ngày mai đi.” Anh giục cô về, anh đáp trả cô bằng những cái lắc đầu, những câu nói mà chính cô không hiểu nổi tại sao anh có thể nói như thế với cô nữa. Cô thấy mình mất dần cảm xúc ngay từ khi anh hôn cô và chạm vào cô nhưng sao cô không dứt hẳn ra rồi lại cứ theo anh và... cô mất tất cả. Về nhà, cô mệt mỏi, bài kiểm tra hôm sau cô làm thật thảm hại. Cô chìm vào trong giấc ngủ để tìm cảm giác quên lãng nhưng sao khi tỉnh dậy, mọi chuyện cô vẫn nhớ như in. Anh không liên lạc với cô kể từ đó. Cô nhắn tin, anh không đáp trả. Nick anh vẫn vô tình sáng trước mắt cô nhưng không một lời reply. Cô hụt hẫng đến vô vọng. Cô đi khám phụ khoa, cô bị viêm và phải điều trị. Anh cũng không hỏi thăm xem cô đã đi khám và bệnh tình ra sao. Mọi thứ cô chỉ có thể nhớ là sự “chuyên nghiệp” của anh đới với cô, anh chuẩn bị bao cao su phòng thủ từ trước... Mọi thứ tan biến và suy sụp. Cô trách mình, cô lo cho hạnh phúc tương lai của mình. Cô không biết phải giải thích như thế nào cả. Cô mất trinh trước đó hay không cô cũng không biết, cô chỉ biết sự nghi ngờ của anh ta cũng sẽ mãi là cái nghi ngờ sau này sẽ theo sát cô trong cuộc sống vợ chồng. Cô sẽ đối mặt với những sự thật này ra sao đây? Cô còn quá trẻ để phải suy nghĩ nhiều như thế. Cô không biết nói với ai và có ai hiểu cho mình không. Cô không có một cuộc sống phẳng lặng như bao người khác, cô luôn phải đấu tranh và lựa chọn, thất bại và khổ đau, dường như cô nếm quá nhiều rồi nhưng cô không bao giờ nghĩ một ngày cô lại đánh mất chính mình, đánh mất những gì mà bấy lâu nay cô luôn nghĩ và tâm niệm là phải cố gắng và quyết tâm giữ gìn nó. Cô vốn có con mắt nhìn người nhưng sao trong trường hợp này cô lại không sáng suốt như thế. Cô đặt ra cho mình biết bao nhiêu nghi hoặc và những câu hỏi tại sao mà không có lời giải đáp. Giờ nhìn lại hình anh trong máy tính cô mới thấy nếu sang suốt hơn cô đã không phải như thế này. Cái giác quan thứ 6 của cô bỗng nhiên mất công lực thật rồi. Cô luôn phải dằn vặt với những suy tư mơ hồ và đôi khi là trống rỗng... Đàn ông là thế sao? Hay cuộc đời là thế?
Cuộc sống bon chen và cũng lắm cạm bẫy, những cô gái trẻ tuổi ngày nào vô tư và hồn nhiên giờ đây tự nhận thấy một điều trong chính mình đó là thực dụng hơn. Nhưng biết làm sao được? Phải chăng cuộc sống đôi khi khắc nghiệt thực sự với tất cả chúng ta?Tình yêu và hanh phúc dường như ngày càng mỏng manh và may rủi hơn???
3 cô gái trẻ, chỉ có “pé” là hạnh phúc và sung sướng từ bé và hiện giờ vẫn thế. Còn hai cô bạn của cô bất hạnh ư? Một người luôn khuyên người khác, luôn nhìn bao dung, luôn tâm niệm về những giá trị tốt đẹp vậy mà phải chùn bước và khép chính mình lại giữa cuộc sống còn bao điều tươi trẻ và tốt đẹp? Có một lý do chính đáng nào giải thích về những điều này không? Cuộc sống còn ai để tin nữa???
Đây là một câu chuyện hoàn toàn có thất và cần những chia sẻ của mọi người. Các bạn nghĩ sao về những gì xảy ra trong câu chuyện này? Mình biết đây là chuyện có thật 100% và mình biết cảm giác của những cô gái ấy còn có nhiều điều sâu sắc và khổ tâm hơn những gì trong bài viết này. Đây chỉ là một sự tổng hợp mà thôi.
Tình yêu nảy nở, một người yêu mãnh liệt với một mối tình cũng không định hình nổi là tình đầu hay tình thứ. Yêu và cho “hơi” dễ dàng. 2 cô bạn nhìn ngao ngán lắc đầu khi chỉ sau 2 lần như thế, tự dưng cô bạn của mình chia tay không một lý do. Khi đó cũng là lúc “pé” – biệt danh của cô bạn nhỏ nhất trong “tam ca áo trắng” nhận lời của một anh chàng từng là bạn thân từ ngày còn học tiểu học theo đuổi mấy năm mà không nản chí. Tình yêu nảy nở và mọi chuyện vẫn trong sáng, tốt đẹp. Một cô gái không hẳn là xinh, không hẳn là đẹp nhưng là một người khá ưa nhìn, lý trý mạnh mẽ nhưng cô vẫn còn sâu nặng với một mối tình đơn phương 4 năm mà cô vẫn không thể nào quên và thoát ra nổi. Cô như khép trái tim mình lại, chỉ đến khi một anh chàng sinh viên đồng hương nói lời thích cô và tán cô với những bài hát chân thành Cô thoát ra khỏi mối tình đơn phương đầu tiên. Nhưng, một sự kiện bất ngờ xảy ra làm cô không phản ứng kịp. Anh nói lời chia tay cô chỉ vì kết quả học tập của anh có những vấn đề xảy ra làm anh buồn, anh thấy mình không xứng, không... Và cô đau đớn, hụt hẫng xa anh khi cô không thể níu kéo và thuyết phục nổi anh. Thời gian trôi qua, có những người đến với cô nhưng cô không cảm xúc và họ ra đi... Cuộc sống cho cô một cơ hội mới, cô quen anh và cô thấy thích anh ngay từ buổi đâu gặp mặt. Anh cũng dần có tình cảm với cô. Lần đầu tiên cô thấy trái tim mình rạo rực lạ thường như thế. Phải chăng hai cánh cửa cùng mở ra để đón lấy tình yêu từ hai phía? Anh sẽ đưa em đi ăn KFC, cuối tuần mình đi Bát Tràng nặn mấy cái đồ lặt vặt cho vui em nhé,... Cô chìm đắm trong sự quan tâm mà cô chưa từng được nhận bao giờ. Cô thấy mỗi buổi sáng tỉnh giấc thật vui, thật tràn đầy cảm úc, lãng mạn và có một nỗi nhớ len lỏi vào trong những khát vọng xa hơn thế.
Ngày đầu tiên của tháng, giờ sinh hoạt, cô gắng để về sớm gặp anh. Ngồi trong quán cafe, cô không gọi cafe như mọi ngày, hôm đó cô gọi sinh tố “cho đẹp da”. Anh rủ cô đi chơi, cô từ chối vì cô thấy khá mệt và còn có bài kiểm tra vào sang ngày mai. “Anh có buồn không khi em từ chối đi vào hôm nay? – anh không”. Nhưng anh vẫn tiếp tục nài nỉ cô trong những câu chuyện sau đó. Cô tự dưng đồng ý vì cô nghĩ đơn giản là đi chơi đâu đó để thay đổi cái không khí của quán cafe vẫn ngồi. Anh đưa cô đi, dừng xe ở một nơi khá tối, anh hôn cô đắm đuối. Lần đầu tiên, cô được hôn, cô vụng về đáp lại... Lần đầu tiên cô có sự gần gũi và va chạm xác thịt với một người đàn ông. “đi cùng anh nhé – đi đâu? – chỉ một lúc thôi – anh chỉ ôm em một chút nữa thôi. Em đồng ý nhé. – thôi về đi anh – em sợ anh lạnh.” Chiếc xe chuyển bánh, qua cổng nhà trọ của cô, anh không dừng lại, cô thấy lo lo: “đi đâu vậy anh? – đi một lát thôi, anh chỉ ôm em một cái và chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa thôi.” Chiếc xe dừng lại tại một nhà nghỉ, cô sợ hãi: “vào đây hả anh? – hay chúng ta về? – vâng. Về đi anh” nhưng chiếc xe không quay đầu, vẫn tiến thẳng. Cô theo anh không mục đích và như mơ hồ với một suy nghĩ: “thôi vậy thì cố gắng nói chuyện một lúc rồi về, cho anh ấy ôm thêm một chút vậy”. Anh khóa trái cửa, cô thấy bất an thực sự, anh cới y phụ của cô, rồi của anh và... Cô không đẩy nổi anh ra khi anh đã “chạm sâu” vào người mình. Cô thấy mình chới với và bất lực thực sự. Cô sợ hãi và hoang mang, mọi cảm xúc của cô tự dưng tắt hẳn. Cô kêu gào trong đau đớn, cô không chịu nổi cô hất mạnh anh ra, anh cố tiến sát nhưng cô không chịu nổi sự đau đớn, cô tránh né anh. Đến khi chính anh cũng không còn cảm xúc tiếp tục, anh dừng lại. Anh bắt đầu thay đổi thái độ với cô, anh “kiểm tra” cô và: “em đã từng quan hệ với ai rồi phải không?” cô hoang mang nhìn anh mà không hiểu gì “ anh nghĩ em như thế hả? sao anh lại có thể nói với em như thế chứ? – vậy thì em bị bệnh rồi, sao lại chảy mủ và em kêu đau kia chứ, em phải đi khám ngay ngày mai đi.” Anh giục cô về, anh đáp trả cô bằng những cái lắc đầu, những câu nói mà chính cô không hiểu nổi tại sao anh có thể nói như thế với cô nữa. Cô thấy mình mất dần cảm xúc ngay từ khi anh hôn cô và chạm vào cô nhưng sao cô không dứt hẳn ra rồi lại cứ theo anh và... cô mất tất cả. Về nhà, cô mệt mỏi, bài kiểm tra hôm sau cô làm thật thảm hại. Cô chìm vào trong giấc ngủ để tìm cảm giác quên lãng nhưng sao khi tỉnh dậy, mọi chuyện cô vẫn nhớ như in. Anh không liên lạc với cô kể từ đó. Cô nhắn tin, anh không đáp trả. Nick anh vẫn vô tình sáng trước mắt cô nhưng không một lời reply. Cô hụt hẫng đến vô vọng. Cô đi khám phụ khoa, cô bị viêm và phải điều trị. Anh cũng không hỏi thăm xem cô đã đi khám và bệnh tình ra sao. Mọi thứ cô chỉ có thể nhớ là sự “chuyên nghiệp” của anh đới với cô, anh chuẩn bị bao cao su phòng thủ từ trước... Mọi thứ tan biến và suy sụp. Cô trách mình, cô lo cho hạnh phúc tương lai của mình. Cô không biết phải giải thích như thế nào cả. Cô mất trinh trước đó hay không cô cũng không biết, cô chỉ biết sự nghi ngờ của anh ta cũng sẽ mãi là cái nghi ngờ sau này sẽ theo sát cô trong cuộc sống vợ chồng. Cô sẽ đối mặt với những sự thật này ra sao đây? Cô còn quá trẻ để phải suy nghĩ nhiều như thế. Cô không biết nói với ai và có ai hiểu cho mình không. Cô không có một cuộc sống phẳng lặng như bao người khác, cô luôn phải đấu tranh và lựa chọn, thất bại và khổ đau, dường như cô nếm quá nhiều rồi nhưng cô không bao giờ nghĩ một ngày cô lại đánh mất chính mình, đánh mất những gì mà bấy lâu nay cô luôn nghĩ và tâm niệm là phải cố gắng và quyết tâm giữ gìn nó. Cô vốn có con mắt nhìn người nhưng sao trong trường hợp này cô lại không sáng suốt như thế. Cô đặt ra cho mình biết bao nhiêu nghi hoặc và những câu hỏi tại sao mà không có lời giải đáp. Giờ nhìn lại hình anh trong máy tính cô mới thấy nếu sang suốt hơn cô đã không phải như thế này. Cái giác quan thứ 6 của cô bỗng nhiên mất công lực thật rồi. Cô luôn phải dằn vặt với những suy tư mơ hồ và đôi khi là trống rỗng... Đàn ông là thế sao? Hay cuộc đời là thế?
Cuộc sống bon chen và cũng lắm cạm bẫy, những cô gái trẻ tuổi ngày nào vô tư và hồn nhiên giờ đây tự nhận thấy một điều trong chính mình đó là thực dụng hơn. Nhưng biết làm sao được? Phải chăng cuộc sống đôi khi khắc nghiệt thực sự với tất cả chúng ta?Tình yêu và hanh phúc dường như ngày càng mỏng manh và may rủi hơn???
3 cô gái trẻ, chỉ có “pé” là hạnh phúc và sung sướng từ bé và hiện giờ vẫn thế. Còn hai cô bạn của cô bất hạnh ư? Một người luôn khuyên người khác, luôn nhìn bao dung, luôn tâm niệm về những giá trị tốt đẹp vậy mà phải chùn bước và khép chính mình lại giữa cuộc sống còn bao điều tươi trẻ và tốt đẹp? Có một lý do chính đáng nào giải thích về những điều này không? Cuộc sống còn ai để tin nữa???
Đây là một câu chuyện hoàn toàn có thất và cần những chia sẻ của mọi người. Các bạn nghĩ sao về những gì xảy ra trong câu chuyện này? Mình biết đây là chuyện có thật 100% và mình biết cảm giác của những cô gái ấy còn có nhiều điều sâu sắc và khổ tâm hơn những gì trong bài viết này. Đây chỉ là một sự tổng hợp mà thôi.