View Full Version : [Cuộc thi] Viết tiếp những mùa thu
RRRRRRR
09-22-2010, 12:39 PM
http://www.ptgdn.com/poems/matngoc/giangngoc2.jpg
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng.
Lại một mùa thu nữa, đang thấm dần vào lòng. Mùa thu thứ 3 ở đất Bắc. Ngoài kia, trường cũ đã vào học. Sáng ra, trông cảnh học sinh tinh tươm trong bộ đồng phục, tung tăng tới trường, lại chợt nhớ...
Đến ngọn gió, làn mây cũng gợi nhớ mùa thu. Thu của đất trời thiên nhiên, thu của lòng người. Chiều về, lang thang trên lối cũ, chợt thấy lá vàng rụng một góc, lại bâng quơ: thu chín.
Phương Nam không có mùa thu rõ rệt như ngoài Bắc, nhưng có lẽ, cảm xúc luôn có vị ngòn ngọt, thanh thanh khi mùa thu chín...
Viết tiếp những mùa thu, đó cũng chính là chủ đề của cuộc thi ngày hôm nay. BQT diễn đàn Mua thời gian xin chính thức thông báo.
Diễn đàn Mua thời gian
www.muathoigian.vn
Cuộc thi: Viết tiếp những mùa thu
(Từ ngày 22/09 đến hết ngày 05/10/2010)
I. Mục đích
Chia sẻ những cảm xúc, hình ảnh, lời ca với những người bạn trên diễn đàn, đồng thời, ghi nhận những tác phẩm độc quyền của các bạn, tăng tinh thần giao lưu, học hỏi của mọi thành viên Mua thời gian.
II. Nội dung
1. Chủ đề: Những cảm xúc của chính bạn về mùa thu, mùa thu đất Bắc hay phương Nam, mùa thu của đất trời, mùa của kỷ niệm,... được thể hiện qua những hình thức:
- Văn xuôi: không quá 700 chữ.
- Thơ
- Hình ảnh: phải có chú thích cho mỗi hình ảnh tham dự cuộc thi.
- Video Clip: không quá 10 phút.
2. Thành phần tham gia: tất cả mọi thành viên trên diễn đàn Mua thời gian, ngoại trừ Ban tổ chức cuộc thi.
3. Thể lệ
- Bài viết đăng ngay trên topic này theo các hình thức đã nêu trên.
- Là bài viết phù hợp và nội quy của diễn đàn và thể lệ cuộc thi. Các bài viết phạm quy, BQT sẽ xóa mà không thông báo trước.
- Mỗi thành viên chỉ được tham gia một bài dự thi.
- Không bình luận tại topic này, các bình luận và đánh giá bài chỉ được post ở topic bình luận của diễn đàn, địa chỉ tại đây (http://www.muathoigian.vn/diendan/showthread.php?t=18343). Không dùng lời lẽ kích động, thiếu tích cực đối với các bài dự thi.
- Thời gian gửi bài: từ ngày 22/09 đến hết ngày 05/10/2010.
IV. Tiêu chí và giải thưởng
1. Tiêu chí
- Bài viết phải mang nét riêng, tác phẩm thật của chính bạn, hoặc trích dẫn một phần, có nguồn rõ ràng, không đơn thuần copy.
- Trình bày rõ ràng, không lỗi chính tả.
- Không phạm quy diễn đàn.
- Quyết định kết quả và giải thưởng căn cứ theo bình chọn của thành viên và quyết định cuối cùng là của Ban giám khảo cuộc thi.
2. Giải thưởng
1 giải nhất trị giá 300.000đ
1 giải nhì trị giá 200.000đ
1 giải ba trị giá 100.000đ
Giải thưởng sẽ được công bố trên diễn đàn Mua thời gian và trao thưởng:
- Tại offline tổng kết kỳ 4 (từ 01/07-30/09/2010) ở Hà Nội và Sài Gòn.
- Chuyển khoản cho các bạn nơi khác.
Mọi thắc mắc và đóng góp ý kiến liên quan cuộc thi xin gửi bình luận tại đây (http://www.muathoigian.vn/diendan/showthread.php?t=18343), hoặc gửi mail về admin@muathoigian.vn
Chúc thành công!
Bởi mùa thu
Nếu một ngày Trái đất có đổi thay
Bốn mùa nhớ chẳng còn trọn vẹn nữa
Nhưng bài thơ về mùa thu khắc khoải
Em viết cho anh và giữ lại vì anh.
*_*_*_*_*_*_*
Buổi sáng nào chẳng đủ nắng cuồng si
Chẳng đủ thấy tiếng cười trong hối hả
Chỉ đủ thấy vài sắc hương khác lạ
Giữa bao điều thân thuộc ngỡ đổi thay?
Em vội vàng nhìn nắng sớm hôm
Vội thu gọn làn mưa trên mái tóc
Vội ghì chặt mùi thơm nghe thoang thoảng
Và lặng thầm đè nén những khát khao.
Mùa thu vàng bởi lá cứ nhẹ rơi
Mưa cứ thế lâm râm từng hạt
Mùi ngọc lan hay là mùi hoa sữa?
Là ta xa nhau hay em ảo tưởng gần?
Có biết đâu giữa bao điều rất thật
Là nỗi đau em cảm nhận riêng mình
Em chỉ biết làm một điều khờ khạo
Khắc tên mình trên chiếc bóng mùa thu.
Và có phải không những điều em tự hỏi?
Vết thương qua mà vết sẹo chẳng lành?
Là bởi ai? Nỗi buồn thêm da diết?
Hay tại mình cứ gán bởi mùa thu?
kinhcan88
09-23-2010, 05:00 PM
Không biết mình có được tham gia không nhỉ hi hi.Góp vui cùng cả nhà mình nhé:
THU CÒN NHỚ EM
Mùa thu lá vàng
Rơi đầy trước ngõ
Mùa thu ơi nhớ
Hoa sữa thơm nồng.
Mùa thu thật trong
Lung linh giọt nắng
Bầu trời xanh thẳm
Thu ơi thu về.
Mùa thu ngày xưa
Thu ơi thu nhớ
Trăng vàng đẹp quá
17 tròn ơi..
Nhớ thu chơi vơi
Nhớ thu ơi nhớ
Say mê một thuở
Yêu lắm thu về ..
Thu đến rồi đi
Dịu dàng hoa cúc
Thu đến rồi đi
Trăng lên trăng lặn..
Tình đến rồi đi
Tình ơi dang dở
Anh đến rồi đi
Thu ơi ..bỡ ngỡ..
Lá vàng rụng đó
Lá vàng bay đi
Em qua xuân thì
Còn gì khao khát..
Bay qua một thuở
Thiếu nữ yêu thương
Qua những vấn vương
Thu buồn tan tác..
Người ơi khao khát
Có còn trong em
Thu đến vấn vương
Thu ơi còn nhớ ...
tranhoan01
09-25-2010, 11:17 AM
Lướt web thấy cuộc thi hay hay, cho em ghi danh góp phần với nhé!
Cảm xúc bất chợt
Thu! Nhớ lắm mùa thu khi còn trẻ dại. Niềm vui thích không phải vì tiết trời mát hơn, thấy không khí trong lành hơn mà bởi vì món quà Trung thu – cái ao ước cả năm mới có một lần.
Mỗi dịp trung thu đến, tôi và những đứa trẻ trong làng chỉ mong sao mau cho hết buổi sáng để rồi buổi chiều sang, đi “lãnh” phần về. Túi quà trung thu đơn giản lắm, chỉ có một chiếc bánh dẻo, một chiếc bánh nướng và dăm ba cái kẹo cứng thôi nhưng sao nó lại vui và háo hức đến thế. Cả một xuất bánh kẹo ấy chỉ khoảng 5000đ thôi chứ chẳng đắt đỏ như một chiếc bánh trung thu bây giờ, rẻ nhất cũng phải 25 – 30 nghàn một chiếc. Nhà nào có bao nhiêu anh chị em ‘nhí” thì có bấy nhiêu túi quà. Cái cảnh trẻ con xúm xít, nhốn nháo ngoài sân đình sao nó vui vẻ đến vậy. Tối đến, cả xóm rủ nhau từ lớn đến bé vào sân hợp tác xã xem cắm trại, xem thi múa hát giữa các làng với nhau. Chen nhau, len lỏi qua đám đông, lúc ấy mới biết người lớn có lợi thế như thế nào. Còn trẻ con cứ kiễng chân lên, vươn dài cổ ra thì cũng chỉ thấy toàn đầu người mà thôi.
Lên cấp III, không còn “xuất” ngày Trung thu nữa. Phải chăng chính vì thế mà cái cảm giác trẻ con ấy cũng vơi dần đi? Rồi vào ĐH, trung thu xa nhà, cũng buồn nhưng hình như thấy mình lớn hơn. Biết gọi điện về nhà hỏi thăm bố mẹ, gọi điện cho đứa cháu nhỏ xem bố mẹ mua cho những gì? Có được nhiều bánh kẹo không? Gì ở xa, lại chẳng có tiền và lại hẹn “khi nào Gì đi làm có tiền thì Gì đền nhé!”. Trung thu, những ai có người yêu đều ra ngoài hết. Trong phòng chỉ còn lại "những người độc thân vui vẻ”, mua sữa chua, mấy bắp ngô luộc về cùng “gặm”. Khoảnh khắc sinh viên lúc này mới thấm thía hết. Nhưng lớn rồi cũng biết cảm nhận hơn. Mùa thu đâu chỉ vui bởi Trung thu nữa? 18 thu qua rồi mà mùa thu thứ 19 này mới thấy hết những gì đẹp đẽ của mùa thu. Những làn gió hơi se se lạnh lùa qua khung cửa sổ cũng kịp cho mùi hoa sữa phả vào. Mùi hoa nhẹ nhàng, thanh thoát như muốn che giấu mình nhưng lại chẳng giấu nổi bởi nó đã thành quy luật mất rồi – nhất là người HN, họ tinh tế và nhạy cảm lắm.
Thu đến nhẹ nhàng và bất chợt. Nó đánh bật cái oi ả của sức nóng mùa hè, nó mát lạnh trong ly cà phê sữa thơm lừng. Tôi thu mình bên máy tính, một lát bánh mỳ, một ly cà phê cho bữa sáng chủ nhật. Lướt web, bất chợt bắt gặp hai chữ “mùa thu”, lòng tự đặt những dấu hỏi: có biết bao nhiêu giấy mực viết cho mùa thu? Có bao nhiêu tình yêu nhờ mùa thu giữ hộ và có biết bao nhiêu bí mật mà mùa thu vẫn mãi giấu mình? Chợt nhớ lại hai câu thơ quen thuộc:
“Thơ là thu của đất trời
Thu là thơ của lòng người.”
Và lại hỏi hai câu thơ ấy của ai?
nhanvatso1
09-25-2010, 02:24 PM
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ^^
Xưa, nhà tớ nghèo, mà cái thời thế ấy, chả có cái nhà ai giàu lên được cả, miếng cơm manh áo còn phải đắn đo, lấy đâu ra trung thu. Trung thu là những gói kẹo để lâu ngày, chảy nước, giấy bết với kẹo, xanh thì ra xanh, đỏ thì ra đỏ, vàng thì vàng khè, ăn kẹo nào là lưỡi ra màu đó.
Xưa, cái nhà tập thể mà vui đáo để, tất cả đều là những cán bộ công nhân viên chức tầm tuổi nhau, mà cái ngữ cùng tuổi là dễ sinh con cùng lứa (thời ấy làm gì có cái kiểu kế hoạch kế hóa gì, cứ trời sinh voi sinh cỏ). Ấy là khu nhiều trẻ con vô kể, nhiều đến nỗi mà đến giờ mỗi lần được nghe kể lại mình ... chả nhớ ai cả . Thôi thì mỗi đứa một vẻ, đứa to con đứa gầy choắt, đứa con gái mà nghịch như con trai, đánh mấy đứa con trai thóc thét lên, đứa thì lầm lì ít nói. Nhưng tựu trung lại 1 điều là đứa nào cũng ... bẩn, mũi dãi lò thò ra, thi thoảng hóp bụng thít 1 phát cho nó tọt vào trong, tay á, vừa quện mũi xong là a lê chùi xoạch phát vào ... sau quần rồi bốc bánh kẹo ăn liền
Xưa, cái bánh trung thu nó cũng không cầu kì như bây giờ. Giờ thì nào là nhân bào ngư, trứng, cá, gà, yến sào, vây cá mập, vẩy tê tê, đông trùng hạ thảo, cá hồi, linh chi bát bảo,hải sâm ... loạn cả óc, chứ ngày xửa ngày xưa á, chỉ có cái loại có nhân và không nhân, mỗi loại lại chia ra thành bánh nướng hay bánh dẻo. Nhớ dạo ấy Trung thu đến ko có tiền, mấy đứa cứ nép nép vào cái tủ kính gian bánh trung thu, gãi đầu gãi tai liếm nước bọt nhìn mấy con cá, mấy con thỏ, con rùa... trắng phớ hoặc vàng ươm mắt đỏ lòm 2 cục phẩm màu đỏ, bọc trong túi ni-lông. Thời ấy được ăn cái bánh không nhân thôi mà thấy vị ngọt của nó lan khắp cổ, khắp họng, cứ ngồi liếm mãi mới cắn 1 miếng, mà giờ thử lại thì ... toàn vị đường hóa học. Nhân bánh thì chỉ toàn thập cẩm, oẳn tà rằn cho vào, nào là mỡ nè, ruốc nè, đường phèn nè, xúc xích hay lạp xưởng đo đỏ nữa ... mặn ngọt chua cay có hết ( cái giờ phơi đầy đường mà các cấp các ngành gọi nó là ... "bánh bẩn" đó
Xưa, cái mặt nạ chơi trung thu cũng khác giờ. Những cái mặt nạ cũng là hàng TQ mỏng tang và sực nức mùi nhựa, đa số là các nhân vật phim bộ TQ, mà nổi tiếng nhất là Tôn Ngộ Không, mặt nạ Tôn Ngộ Không đến Trung thu là cháy hàng, thảnh thử ra ngoài đường đôi khi thấy khỉ bố đèo khỉ mẹ rồi địu thêm 2 con khỉ con, một con trước con giữa nữa, đôi khi hàng dài một đống khỉ điểm xuyết mấy con Trư hay mấy con yêu quái ma chạy lăng xăng phá cỗ . Hồi đó, có được cái mặt nạ là hè ra đục lỗ, đục mắt, xâu dây thun, đeo vào hét tung tóe rồi hè nhau đuổi chạy, như mấy đứa thần kinh chập mạch nặng ế ^^ đứa nào ko có á, thì hít-le
Xưa đồ chơi trung thu cũng chẳng phong phú như giờ. Thời ấy ngoài cái đèn ông sao còn có cái đèn kèm cái que để đẩy, mỗi khi đẩy là nó quay quay nhìn cũng thích mắt (mãi sau mới có đèn lồng chạy pin của TQ). Nhưng cái đèn trung thu thì kín gió, chả bù cho cái đèn kia ngọn nến cứ tênh hênh ra, gió phát là tắt, thế là cứ phải kè kè cái lửa để châm hết cả đoạn đường rước cỗ. Lại có cái giai thoại hay thế này chứ : đèn thì toàn làm bằng gỗ, đi 1 vòng xong là cả lũ hè nhau ra ... bẻ, xé, giật, đập nhau chí chóe cho nát bươm ra để ... làm củi, đốt thành đống to để ... nướng khoai , còn khoái hơn là cái trò phá cỗ nhá .
Xưa í, trung thu là phải ướt, như kiểu Tết té nước ế. Ôi, đứa nào cũng đợi đến trung thu là chuẩn bị súng ống, túi bom nước, bình nước dự trữ. Thời xưa súng phun nước toàn loại nho nhỏ, chỉ có con nhà giàu mới có cái súng đùng to 2 bình, thằng nào có ắt sẽ bị bọn súng nhỏ quây a lê giết . Dạo ấy, đi đường tự nhiên ăn cái bộp bom nước vào người là bình thường, có bọn mất dạy còn cho cả nước mắm vào, bị xong thì ... ko ngửi nổi luôn . Trận bắn nhau cũng rất điên cuồng, thường bắt đầu bằng kiểu rất hình sự, nấp nấp, bắn bắn, tiếp theo hết đạn ( nước ế ) là chơi cả gáo múc nước tạt, rồi bom nước, cuối cùng kết thúc là cầm cả xô to đi tạt nhau, khi ấy chả phân biệt thằng nào có súng nào nữa, mạnh ai nấy tạt thoai, rồi sau khi hạ hỏa, đứa nào đứa nấy lôi thôi lếch thếch, ướt nhẹp, tóc tai bết bê cười cười khóc khóc như mấy đứa bị dại .
Trung thu xưa là những buổi rước cỗ dài dằng dặc từ khu này qua khu khác, tiếng "Tùng zinh zinh zinh zinh tùng zinh zinh" chắc chẳng ai thế hệ 7x, 8x quên được, những bài như "Chiếc đèn ông sao" của bác Tuyên thế hệ này chắc ai cũng đã hát 1 lần trong đời. Trung thu là ánh sáng rợp trời như ... những ngày bình thường bây giờ, là niềm vui không tả xiết khi được liếm mút, ăn ngấu nghiến những chiếc bánh trung thu "bẩn" đầy phẩm màu và hóa chất, là nụ cười khi cầm chiếc đèn trung thu xanh đỏ tím vàng đầy sơn khi bỏ tay ra, là những nụ cười hâm hấp khi nhìn mấy thằng ướt nhẹp khóc khóc sợ hãi, là cái mùi nhựa ngai ngái của những chiếc mặt nạ TQ, là khẩu súng laze đểu lên đèn chí chóe và nhạc eo ** khi bật cò, là cái cảm giác hân hoanh khấp khởi chờ đợi hay cảm giác điên điên rồ dại khi chạy đuổi, té nước, đốt lửa rồi hét chí chóe vang 1 khoảng không kiểu : "Ta là siêu nhân" , "siêu Xayda", "Tôn Ngộ Không" ...
Là cảm giác nghèo nhưng mà đầy tình cảm.
Là cảm giác mà chắc chả bao giờ các em thế hệ sau cảm nhận được.
Là bởi vì, thời của tớ, nó qua lâu rồi, từ mười mấy năm trước cơ
Mà tớ cũng mất Trung thu từ hồi lên cấp III rồi ... chả bao giờ có lại được...
Thế ông Nguyễn Nhật Ánh mới ao ước: "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" , chứ sau này các em có khi viết lại "Cho 1 vé đi ... du lịch Châu Âu" giống kiểu "Chuyện tình ở Nĩu Ước" ế
TRUNG THU CŨNG LÀ THU NHÁ
yenxinh
09-26-2010, 12:57 PM
4h30 sáng, tôi dắt xe ra đường. Đây là một trong những buổi sáng hiếm hoi mà tôi phải đi dạy,chủ yếu tôi chỉ dạy vào buổi chiều vì rất ngại dạy sớm như thế này :D.Hôm nay trời se lạnh,tôi vội khoác lên người chiếc áo dài tay, đeo khẩu trang và nhìn đồng hồ để căn giờ,bởi là người giáo viên ko thể đến muộn mà còn phải đến trước cả học viên. Đấy là trách nhiệm công việc.
Tôi bắt đầu nổ máy,khác với mọi buổi sáng khác,từng con gió lạnh nhẹ nhẹ thổi qua,không khí trong lành, đường phố rất vắng người,khiến lòng tôi bỗng chợt nhận ra mùa thu đã đến từ khi nào.Tôi đi khá chậm để cảm nhận cái cảm giác lạnh nhè nhẹ này, để mùa thu yêu thương tràn vào lòng.Từ bé tôi đã rất thích mùa thu,vì mùa thu mát mẻ,dễ chịu,và tôi sinh ra vào tháng 8 mùa thu mà. Mùa thu gợi cho tôi nhớ về quê hương,tôi đã nhớ mùi hoa sữa ngào ngạt trên đường đi học về hồi lớp 10.Vâng,không phải hoa sữa Hà Nội đâu nhé.Mùa thu làm tôi nhớ ngày khai trường,nhớ thời học sinh,nhớ những cái ôm thắm thiết với lũ bạn sau một kỳ nghỉ hè nóng nực.Mùa thu làm tôi nhớ tới những cơn mưa rào mát rượi.Những ngày thu đạp xe dưới trời mưa đi học cùng lũ bạn thật là vui...Mùa thu còn là mùa của những cơn bão mà nó đã gây ra cho quê hương tôi biết bao tổn thất.Nhưng tôi vẫn yêu mùa thu lắm,yêu lắm những kỷ niệm!
Và đây,mùa thu Hà Nội,cái mùa thu mà tôi đã từng trải qua 5 năm rồi nhưng có lẽ tôi chỉ cảm nhận được nó vào những buổi sáng sớm như thế này. Khác hẳn với mọi thời gian khác trong ngày, đường phố bụi mù,tiếng xe cộ inh ỏi và người qua lại đông nghịt, đó là khung cảnh mà nguời ta sẽ nhìn thấy khi đến Hà Nội,thì lúc này nó dịu dàng biết bao,nhẹ nhàng biết bao,khiến lòng nguời ấm lại. Mỗi ngày trôi qua chúng ta đều hối hả với cuộc sống tấp nâp,chen chúc và dường như cứ đi mãi mà chẳng có những giây phút dừng lại và cảm nhận chính con đường mình đã đi qua.Cảm giác lúc này vô cùng dễ chịu,cứ như tôi được những con đường và những con gió mát ôm vào lòng,thấy ấm lắm,thấy môi mỉm cười với cuộc sống,và tôi chợt nhận ra Hà Nội đã trở thành một chốn yêu thương,một quê hương thứ hai trong tâm mình.
Vào giờ này,trên đường phố chủ yếu là những chiếc xe chở hàng của những người làm nghề buôn bán ở các chợ,những chiếc xe tải chở vật liệu,những chiếc taxi ít ỏi,những chiếc xe máy của những anh chàng đi chơi khuya và có lẽ hôm nay bạn sẽ thấy rất nhiều hơn mọi khi đó là những chú cảnh sát cơ động ở khắp mọi nơi. Đúng rồi,sắp tới ngày đại lễ 1000 năm Thăng Long mà,các chú ấy phải hoạt động tăng cường để đảm bảo an ninh trật tự tốt nhất mà.Có rất nhiều công việc để chuẩn bị cho ngày đại lễ,nhưng tất cả cũng chung một mục đích là tôn vinh nét đẹp của Hà Nội,của truyền thống lịch sử ,của đất nước,con người Việt Nam với lòng tự hào dân tộc.Mỗi con người là một mảnh đời riêng nhưng họ đang sống trên cùng một mảnh đất, đi trên cùng những con đường,và cũng đang cảm nhận một mùa thu theo cách riêng của mình.Mỗi mùa thu đến chúng ta lại có những trải nghiệm cuộc sống mới, để luôn thấy rằng cuộc sống thật muôn màu và vô vàn điều thú vị để khám phá.Và mỗi buổi sáng chúng ta đuợc hít thở một không khí trong lành,mát mẻ của khí thu, được cảm nhận tiếng gió,tiếng lá rụng,và đi dưới những cơn mưa để lòng được ấm lại, được thấy ý nghĩa của cuộc sống và bước tiếp những mùa thu tới…
Dù bạn có một cuộc sống như thế nào,nghèo hay giàu,may mắn hay đen đủi,vất vả hay sung sướng, đang đau đớn hay hạnh phúc…hãy dành đôi chút cảm nhận cuộc sống xung quanh mình,nhìn lại những con đường mà ta đã đi , để mỗi mùa thu đi qua lòng ta lại được sưởi ấm và bước đi tiếp vững chắc hơn.
Hãy luôn sống và cảm nhận!
TimeLine
09-27-2010, 12:51 AM
- Em ơi ! mùa thu của em đến rồi đấy !
Em ngoảnh mặt lại, tru cái môi xinh xinh của mình và nói với anh :
- Mùa thu của mọi người đâu phải của riêng em, chỉ có anh của riêng em thôi.hiii..
* * *
Cái khoảng thời gian ấy đâu rồi, những câu nói của em đã thôi không còn thấy sự tự tin như thế nữa.Giờ đây thay thế vào đó là nỗi lo sợ mất anh,và mùa thu cũng không còn đẹp như những ngày xưa ấy....
Anh à, giờ này anh đang ở đâu, mùa thu lại về em không thể nào quên được những kỷ niệm ngày nào.
Mùa thucũng làm em phát khóc khi nghe từ anh lời chia tay, và mùa thu cũng làm em hạnh phúc ngây ngất khi lần đầu tiên chúng ta dành cho nhau nụ hôn đầu. Em có quá lãng mạn và bay bổng cho một mối tình vừa đi qua, để rồi chính cái lãng mạn đó kéo anh xa em, kéo em đánh mất chính mình và kéo chúng ta ngày một xa nhau không. Một ai đó đã từng nói với em, con gái sống quá nhạy cảm, sống quá lãng mạn với cảm xúc sẽ khổ, khổ bởi chính tính cách mình tạo ra và không bao giờ thoả mãn. Em tự hỏi, mình có đúng là người như vậy không anh nhỉ?. Bởi những người sống lãng mạn như em thường không tự cho mình cái quyền thực tế quá mức, cũng không cho mình cái quyền được bay bổng không giới hạn chỉ cho mình được phép lúc nào cũng nhạy cảm và giàu cảm xúc mà thôi!.
Anh không còn nhẹ nhàng ôm em vào lòng như cái mùa thu năm trước nữa, năm nay anh chỉ cười rồi quay đi...anh không thể dấu sự thay đổi trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn nói : "mùa thu là sở thích chung duy nhất chúng mình có được".Em thích mưa, tuy buồn nhưng vẫn thích vì hình như giống tính mít ướt của em.Anh thích nắng, vì nắng mang cái vẻ mạnh mẽ và không buồn tẻ, yếu đuối như khi trời mưa.
Anh! tiết trời mùa thu đẹp lắm, nhưng không hiểu sao cứ tới mùa thu là em hay ốm.Anh cũng biết nên mỗi sáng đều nhắn tin nhắc em phải mang thêm áo mỗi khi ra ngoài vì sợ em ham chơi về muộn, trời mùa thu về đêm sẽ lạnh hơn mà...
Anh !Mùa thu trời cũng mưa nhé! Anh lại kéo em vào lòng, tưởng bàn tay của mình to lắm đấy, đủ để che những hạt mưa đang ngày càng dày lên.Để rồi tối về "tít tít.." tin nhắn ANH YÊU "em ơi anh ốm mất rồi làm sao đây?"...cứ làm như mình anh hùng lắm.
Thứ bảy nào cũng chỉ dủ em đi chơi nhưng chỉ đến đúng một nơi duy nhất " Hoa sữa thơm quá em ơi! Anh thấy thật hạnh phúc khi cuối tuần nào cũng được cùng em đi bộ trên con đường này"...không phải vì anh chỉ biết có mỗi nơi này thôi đấy chứ.?..
...........
Mùa thu vẫn đến đây theo chu kì của nó, nhưng anh không đến bên em như điều không thể thiếu trong anh...
Nhưng mùa thu ngắn lắm phải không anh? Đôi khi ngắn và trôi qua quá nhanh làm con người ta chưa kịp cảm nhận đã vội vàng quấn chiếc khăn to sụ chống cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông? Cũng như tình yêu vậy, nếu trôi qua một cách vội vàng, hay ta chưa kịp cảm nhận được nó thì nó đã ra đi mất và ta như chìm trong sự cô đơn lạnh lẽo. Nhưng liệu rằng khi đến "tuổi phong sương" chúng ta có lại tìm thấy nhau? Hay ai đó tìm thấy chúng ta với chính con người mình. Hay vì em và anh đều lãng mạn, đều yêu nhau bằng chính những cử chỉ lãng mạn không tưởng đó và cũng chính những điều không tưởng đó đã để chúng ta mất nhau?
Nhưng rồi thời gian vẫn cứ trôi, em và anh vẫn bước tiếp trên con đường của riêng mỗi người. Em là em mà anh thì vẫn là anh. Vẫn lãng mạn, vẫn nhẹ nhàng, vẫn tràn đầy cảm xúc và vẫn yêu... Nhưng giờ đây những cảm xúc đó vẫn nguyên vẹn, vẫn rõ ràng nhưng em không dành cho anh và anh cũng vậy.
Nhưng sao vẫn có tràn đầy những ước mong một ngày là của nhau, vẫn nghĩ rằng rồi ta sẽ có nhau để tin tưởng vào cuộc sống, để thấy sống cuộc sống có ích hơn với mọi người và cho nhau thêm nghị lực sống và tiếp tục lãng mạn. Có thể rằng có em hay có anh trong giấc mơ thôi, cũng đã là có rồi, có "sương khói" nhưng "môi mềm" vẫn thật gần, anh nhỉ?
Nhưng rồi vẫn thảng thốt, vẫn giật mình trong những cơn mơ đó, liệu đó có phải là anh không?. Hay khi nhìn thấy lá rơi, thấy báo hiệu mùa thu đến ngỡ như tìm thấy nhau, ngỡ như lại là anh, lại là chúng ta bên nhau sánh bước, ngỡ như anh và em lại cất bước bên nhau trên những con đường hoa sữa ngọt ngào...
Đó cũng như quy luật của tình yêu vậy, khi cảm xúc quá nhiều, khi tình yêu dành cho nhau quá lớn, đến một thời điểm nào đó cảm giác muốn chiếm hữu, muốn kiểm soát, muốn ôm trọn bên mình, thì lúc đấy tình yêu lại vỡ tan, lại không còn là của mình nữa.
Và rồi sẽ lại ôm, nhớ, yêu, siết những "mùa thu của giấc mơ" cho riêng mình, chỉ của riêng mình mà thôi...
girlvampire
09-27-2010, 05:36 PM
" Mùa thu của riêng tôi "
Trước khi đến với mùa đông lạnh giá , thượng đế đã tạo ra một mùa thu dịu nhẹ và mát mẻ để giúp những con người như chúng ta khi qua mùa hè đầy bực bội có thể nguôi ngoai phần nào khi bước vào mùa đông lạnh giá .
Mùa thu trong mắt tôi rất đa dạng và phong phú , nó góp nhặt tất cả những gì thuộc về con người tôi . ^_^
Khi nhìn thấy những chiếc lá khô trên cây nhẹ nhành rơi xuống mỗi khi gió thổi , tim tôi bỗng thắt lại . Tôi nhớ những người thân của tôi , nhớ bà trẻ thường cho tôi kẹo mỗi khi đi chợ về , nhớ ông nội thường gọi tên cún cơm mỗi lúc tôi về thăm quê , nhớ người bác hàng xóm hay trêu đùa với tôi hồi bé ...Tôi nhớ tất cả những người đó , những người luôn quan tâm tới tôi . Nhiều lúc tôi nghĩ " Giá như họ đừng tốt với tôi quá thì có lẽ tôi đã không phải buồn , phải khóc mỗi khi nhớ đến họ đâu " .... và mỗi khi tôi lớn lên thì những người thân bên cạnh tôi sẽ già hơn 1 tuổi , vậy đến khi tôi trưởng thành thì sao đây ? Sẽ có bao nhiêu người nữa rời xa tôi ...
Nhưng khi nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi xuống gốc cây , hoà mình vào lớp đất mỏng và tan biến thì trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ hơn . Tôi nghĩ họ cũng giống như chiếc lá kia , tuy không còn ở cùng tôi nữa nhưng họ vẫn tồn tại , họ vẫn luôn ở bên cạnh " cái cây " và dõi theo nó .
Mùi vị của mùa thu không chỉ khiến con tim tôi thắt lại vì đau đớn mà nó còn giúp tôi nhẹ lòng bởi cái vị mát của nó . Khi đạp xe dạo trên đường hoặc đứng ở trên cao hít một hơi thật sâu tôi có thể để những căng thẳng , mệt mỏi bay theo những cơn gió . Tôi như được thả mình trên 1 con thuyền lênh đênh trên biển và phó mặc số phận cho nó , để tâm hồn được tự do thoải mái không một chút ràng buộc nào cả .
Mùa thu trong mắt tôi là như thế đó , lúc đầu như bóp nghẹt tim người ta bằng một bàn tay vô hình nào đó rồi lại tiêm thuốc giảm đau cho người ta . Nhưng cái khéo của nó là không làm người khác có thể ghét được . Nhờ có mùa thu mà tôi có thể cảm nhận được là mình đang tồn tại .
Con người đôi khi cũng có lúc lầm đường , lạc lối . Tôi cũng vậy , tôi cũng hay đi sai đường hay có những suy nghĩ thiếu chín chắn . Thu đến mang theo những chiếc kim đâm thẳng vào người tôi , khiến một người đang say trong men thuốc bỗng tỉnh táo , đang chìm trong mơ bỗng choàng dậy ...
Thu đến là vậy đó , như một chàng trai đẹp lạnh lùng và kiêu hãnh , khi chưa đến thì khiến rất nhiều người phải mong chờ , phải đợi , phải hy vọng ... Khi đến rồi thì cướp mất trái tim của biết bao cô gái , khiến họ hồi hộp đến độ đau tim nhưng lại không đến với riêng ai cả ... Khi tiệc tàn thì chàng trai lại tỏ ra rất phong độ , lãng mạn , nhảy với mỗi cô gái 1 điệu nhạc , rồi biến mất ...
Chàng trai biến mất đột ngột nhưng lại hứa hẹn một cuộc gặp gỡ khác vào năm sau . Tuy không chọn ai nhưng trong lòng mỗi cô gái đều mang trong mình 1 cảm giác lâng lâng vì ai cũng được nhảy với chàng trai đó và ai cũng mong đến buổi gặp mới ... ^_^
Trong mắt tôi mùa thu mang phong cách lãng mạn như vậy đó . Có thể là do trái tim tôi đang nhảy múa vì mùa thu đã tới , cũng có thể là do bản thân đã quá nhạy cảm nhưng ... đúng là MÙA THU THẬT TUYỆT VỜI !
Và cũng như bao cô gái khác , tôi luôn muốn mùa thu chỉ là của riêng tôi thôi . Nhưng nếu được thì tôi chỉ gìn giữ hình ảnh của mùa thu trong tim tôi thôi , để mỗi năm tôi lại có thêm những hình ảnh mới , những kỷ niệm mới , những vẻ đẹp mới mà chỉ mình tôi mới có thể cảm nhận được thôi ! ~_~
friend_star
09-28-2010, 04:35 PM
Mưa mùa thu Hà Nội...
h2JBdOYlWz0
Anh đã từng nói với em rằng anh yêu mưa. Nhưng em à ! chỉ có mưa mùa thu Hà nội mới làm lòng anh xao xuyến...
Mưa mùa thu không ồn ào, bất chợt như mưa hạ, cũng không phải là mưa bụi mưa phùn như mùa xuân.Mưa thu mỏng manh,dễ vỡ mà không buốt không tê tái như mưa đông để anh ngại ra đường. Em là mưa và anh là mùa thu - anh vẫn thường nói với em như thế. Bởi vì với anh mùa thu không thể thiếu những cơn mưa..
Anh nhớ ngày ấy, một buổi chiều mưa thu...chỉ có hai đứa mình lang thang mà chẳng đi hết con đường dài chưa đến một cây số. Lúc ấy em cứ nhất quyết khồng chịu che ô nên làm cả hai đứa mình ướt sũng. Khi anh hỏi tại sao thì em cười và nói vì anh yêu mưa nên em muốn một lần yêu mưa với anh? Câu trả lời cùng cái nắm tay anh làm lòng anh ấm áp đến lạ kỳ...Lúc ấy anh thấy Hà Nội mùa thu mưa đẹp hơn bao giờ hết...
Nhưng rồi định mệnh thật nghiệt ngã bởi cũng trong một chiều thu mưa. Chúng mình đã yêu nhau nhiều như thế. Anh đã hứa nắm tay em đi suốt cuộc đời này. Bao mơ ước, bao hạnh phúc hai đứa mình đã vạch sẵn ra. Vậy mà... Mùa thu mưa đã tàn nhẫn cướp em đi đến một nơi mà anh không bao giờ có thể nhìn thấy em, có thể chạm vào em được nữa. Em đi rồi mà anh vẫn không tin vào thực tại, không tin rằng anh đã mất em vĩnh viễn...
Những ngày không có em, mùa thu mưa vẫn rơi...Anh đã tập thói quen ngại ra đường, ngại đến góc phố xưa, ngại đến con đường ngày ấy chúng mình tay trong tay đi trong mưa...Anh đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng với những cảm xúc về em, về chúng ta mỗi khi mùa thu mưa. Nhưng, em biết không? Khi đêm về chỉ còn mình anh trong căn phòng vắng cùng tiếng mưa rơi thì những kỉ niệm lại ùa về...Anh không thể còn tỏ ra thờ ơ với tất cả được nữa. Nước mắt anh rơi, con ngươi như muốn khóc...Anh nhớ em, nhớ da diết, nhớ em đến điên cuồng...
Đã bao mùa thu trôi qua. Và mùa thu mưa vẫn rơi bởi vì đó là lẽ tự nhiên của trời đất. Nhưng anh không còn thấy mưa mùa thu Hà Nội đẹp nữa...
ly_hvan
09-29-2010, 04:06 PM
Mình xin tham gia với bài viết này, mong nhận được sự quan tâm của các bạn
Tản mạn thu
Khó có thể lý giải một cách thuyết phục tại sao mùa thu lại được nhiều người tìm đến như một bến đỗ của cảm xúc. Thu, và gió heo may, và nắng nhạt màu, và cái bâng khuâng man mác của đất trời cứ khẽ khàng chạm vào lòng người, đủ ngân lên những tiếng tơ đàn trong trẻo mà sâu lắng.
Tôi đã từng là một lữ khách lang thang tìm thu trong những áng văn, ý thơ qua bài giảng của thầy. Thu chao mình rất nhẹ trên chiếc thuyền câu của cụ Nguyễn Khuyến, thu nâng chén bầu bạn cùng Tản Đà, thu là nàng thiếu nữ e ấp trong tà áo mơ phai để chàng thi sĩ đa tình Xuân Diệu mê đắm. Thu hóa thân, ẩn hiện, đưa Lưu Trọng Lư vào cõi mơ màng của những dấu hỏi. Thơ và thu cứ quyện vào nhau, giăng mắc thành tấm lụa óng vây bọc tâm hồn tôi. Tôi ngất ngây trong thứ hương sắc rất riêng của thu được chưng cất từ cuộc sống với đầy đủ mọi dư vị của nó.
Có lẽ cũng từ đó, tôi hiểu thu, khác với xuân, là một niềm vui không trọn vẹn. Trong giai điệu thu êm đềm, hãy thử lắng nghe, vẫn có những tiếng thở dài rất khẽ. Một chút hoài niệm, một nỗi nuối tiếc, một niềm khát khao giao cảm nhẹ nhàng len lỏi trong những tâm hồn mong manh trước cái rét chớm đầu mùa. Đó là nét duyên thầm của thu, như đôi mắt sâu thẳm của người thiếu nữ đi giữa dòng người, ai vô tình hẳn lướt qua thật hờ hững.
Và thu, khiêm nhường với sắc vàng đặc trưng của mình, góp một gam tô màu cho cuộc sống. Để có được những bông cúc xinh rực rỡ mỗi độ thu về, cây mẹ đã phải cần mẫn chắt chiu nhựa sống từ đất, từ nắng, từ gió suốt ba mùa còn lại. Người ta chỉ được mở lòng đón thu khi đã khó nhọc đi qua những ngày hè gay gắt. Dẫu biết rằng phía trước là cả một mùa đông rét mướt, lòng vẫn thanh thản biết bao trước sắc hoa mềm mại, như những vầng mặt trời tí hon đang hé cười chào ban mai. Thu là giây phút tạm dừng chân trên cuộc hành trình dài vô tận của cuộc sống, dừng không phải để tận hưởng “thời trân thức sẵn bày” mà để lắng nghe những rung động rất người từ một trái tim biết đập cho lẽ sống cao đẹp.
Những mùa thu tôi đã đi qua chất thêm vào hành trang đường đời của tôi biết bao hình ảnh ngọt ngào của một thời thơ trẻ. Những chiếc đèn ông sao như ấp ủ tình thương của ông tôi trong từng nếp giấy lung linh mỗi đêm rằm tháng tám. Những mùa khai trường rộn rã, lũ trẻ chúng tôi xúng xính quần áo mới men theo những con đường làng còn đẫm hơi sương đến trường. Những chiều thu êm như tiếng sáo diều, ướp trong mùi cỏ đồng ngai ngái, len cả vào giấc ngủ gập ghềnh trên lưng trâu. Cánh đồng vàng mùa gặt bừng nở những nụ cười còn đọng vị mồ hôi của mẹ của cha, của bao người nông dân lam lũ. Mùa thu ưu ái ban tặng tôi tất cả châu ngọc của kỉ niệm. Để mỗi độ thu về, tôi lại bâng khuâng soi vào đó, lục tìm kí ức. Thêm những mùa thu qua, mọi thứ đều đã đổi thay. Chỉ còn là nỗi nhớ, day dứt như đứng trước một sắc thu tàn.
Chúng tôi đang đi giữa cái tuổi mùa xuân của cuộc đời với bao háo hức mong đợi. Con đường phía trước không phải mang màu vàng cảu thảm lá rụng mà là màu xanh của những mầm non mỡ màng, căng đầy sức trẻ. Những mùa thu xin hãy mãi bình yên, để trải nghiệm còn lại sau mỗi chặng đường cuộc sống không chỉ có vết gai rớm máu mà còn có cành nguyệt quế vinh quang dành tặng cho những người biết sống trọn cho tuổi trẻ của mình./.
PeCao
09-29-2010, 11:22 PM
đây là bài tham gia của em ah.
Thu ký ức
Hôm nay, chạy dọc con đường ướt mưa. Dưới cơn mưa phùn se lạnh. Chợt nhận ra, mùa thu đã đến rồi. Ký ức về những mùa thu trước chợt ùa về trong trái tim tôi. Chợt nhớ…
Mùa thu đầu tiên. Mưa như trút nước bên ngoài căn phòng nhỏ xinh ở bệnh viện. Một con bé đã cất tiếng khóc chào đời trong niềm vui vỡ òa của cha, của mẹ, và của những người xung quanh. Tôi ra đời như thế đấy. Giữa cái se lạnh của mưa thu, giữa cái nồng ấm của tình thương. Có lẽ thế, mà tôi trở thành một cô bé dễ khóc đến nhường nào khi lớn khôn.
Mùa thu thứ 7. Nắm tay cha, lòng lo sợ, nỗi sợ vẩn vơ của con nít khi lần đầu rời khỏi vòng tay yêu thương của cha mẹ để bước vào ngôi trường vỡ lòng đầu tiên. Bao nhiêu cảm xúc khi ấy, liệu bây giờ tôi có còn nhớ. Chỉ nhớ đến cái siết tay nhẹ nhàng của cha, nụ cười hiền lành trấn an của mẹ khi tiễn hai cha con ra khỏi cửa, nhớ những giọt nước mắt của ông bà khi nhìn đứa cháu gái nhỏ bắt đầu học lấy cái chữ, cái mà thời của ông bà không có điều kiện để chạm đến.
Mùa thu thứ 11. Giữa màn mưa lạnh buốt, ôm lấy tay cha, òa khóc. Người ông đầy yêu quý của tôi mãi mãi không còn có thể mỉm cười với tôi nữa. Ông ra đi với nụ cười thanh thản, để lại trong tôi niềm day dứt về những tháng ngày có ông. Lặng lẽ nhìn bà tôi cầm lấy vạt áo lau nhẹ những giọt nước mắt trên khóe mắt nhăn nheo, nhìn mẹ tôi ôm lấy hai đứa em mà khóc. Và ngỡ ngàng với những giọt nước mắt của cha, âm thầm, lặng lẽ, và khi đó, tôi đã nghĩ, cha tôi là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên đời. Cha không để cho tôi nhìn thấy khi cha yếu đuối, nhưng với tôi, hình ảnh người cha nép mình bên cột nhà, bờ vai run lên đầy đau đớn đã khiến tôi chạnh lòng. Vì tôi biết, mất đi người mình yêu thương, thì cả những người mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối nhất.
Mùa thu thứ 15. Bật khóc giữa sân trường khi cha báo rằng cha sẽ ra đi, trong chính ngày khai giảng, mà bảy năm trước, còn tràn ngập yêu thương của cả cha và mẹ. Niềm vui ngày tựu trường đột nhiên biến mất. Mọi thứ trở nên trống rỗng. Đường về nhà hôm ấy sao dài quá, xa xôi quá. Những bước chân ấy, sao nặng nề quá. Nhìn cha lái xe đi trong ánh chiều đỏ rực. Nhìn mẹ đang loay hoay sắp xếp quần áo cho hai đứa em. Trốn vào thế giới riêng biệt, lặng lẽ khóc, lặng lẽ đau. Yêu thương trở nên vô nghĩa. Mọi thứ dần trở nên khác lạ. Thu mình vào thế giới riêng. Sợ hãi khi yêu thương, và chạy trốn khi được yêu thương. Tôi của những năm trước đâu rồi? Tôi của những nụ cười và nước mắt hạnh phúc đâu rồi. Đau lắm, đau đến mức cơ thể gục ngã.
Mùa thu thứ 18. Giấy báo đại học được gửi đến cùng lúc với giấy gọi của bệnh viện. Sợ hãi nhìn vào cái lịch phẫu thuật ấy, ước mong có một ai đó để chia sẻ. Cha trở về bên tôi. Cha già lắm, khổ lắm rồi. Nhìn cha, tự nhiên cái dũng khí tự đương đầu biến đâu mất, ôm lấy cha, òa khóc. Cái hơi ấm ấy, tôi đã tìm kiếm và chờ đợi suốt ba năm nay. Có lẽ khi tôi mất đi một thứ gì đấy, thì hạnh phúc của tôi lại quay về, với tôi. Lần đầu tiên sau ba năm cô độc, nhẹ mỉm cười, trước khi bước vào căn phòng màu xám lạnh lẽo…
Mưa lại đập vào cửa sổ. Mưa thu ấy. Mưa báo hiệu mùa thu đã đến rồi đấy. Mùa của những hoài niệm, của yêu thương, của ký ức. Mùa của những cơn mưa dai dẳng nhưng đẹp đến nao lòng. Và vì thế, tôi yêu mùa thu, yêu luôn cả con đường Nguyễn Văn Linh tràn ngập mùa hoa sữa trong mưa mỗi khi buồn tôi thường hay đạp xe dọc theo nó. Và yêu hơn cả, là những gì mà cuộc sống đã ban cho tôi. Mỗi cuộc đời là một món quà của tạo hóa, và mỗi người là một phần nhỏ bé trong món quà ấy. Trao đi yêu thương, để nhận về niềm vui và nỗi nhớ…nhớ một mùa thu dịu dàng và ngọt ngào…của riêng tôi…trong những ký ức vui buồn của tuổi ấu thơ…
reina172
09-30-2010, 01:52 PM
http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZ98EE6||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent
Đó là cơn gió heo may lành lạnh qua vai, những hạt nắng vàng chanh dịu dàng nhảy trên mái đầu, hay bằng những hạt thu long lanh trong bàn tay nhỏ bé mỗi chiều nắng tắt.
Mùa thu về rồi đấy!Đưa tay dang rộng đón lấy thu, lòng tôi lâng lâng như chìm vào thiên đường tuyệt đẹp.Thu nhẹ nhàng gói mưa vào trong nắng, chập chờn những cơn mưa vội vã ban chiều, không mỏng manh như cô thiếu nữ e thẹn dưới ánh nắng chiều, thu ôm từng hạt nắng trong lòng dã quỳ, nhuộm vàng những cơn mưa phùn nhỏ phong sương. Tôi có thể cảm nhận được gió thu luồn qua, mang hương thơm nồng mùi hoa sữa, mạnh mẽ, vui tươi, lạc quan và một chút vồ vập, mùa thu đến không ai hay, như có bàn tay phép thuật thần kì đưa tay biến đổi đất trời.
“ Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”, tôi cảm nhận mùa thu bằng chính trái tim của mình, nhớ mỗi chiều thu bước nhẹ giữa sắc vàng hoa cải, hít thở thật sâu mùi vị quen thuộc, ấm áp của trời thu. Thật thú vị khi mùa thu tới chở theo những tà áo trắng, mang theo những ánh mắt tràn ngập niềm vui được gặp lại bạn bè, được bắt đầu một mùa thu kí ức mới- mùa thu tự trường.
Sẽ đôi lần sau giờ học, giờ làm việc, chầm chậm một mình dạo bước trên con đường vắng, nhìn lá rơi lác đác, bạn sẽ thấy lòng xao xuyến, muốn làm thơ, muốn hát vang, những lo toan thường nhật tan biến, kỷ niệm đẹp tràn về, thấy yêu thương khát khao vô vàn một ánh mắt từng làm rung động trái tim mình.
MÙA THU
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu thương
Và em có nghe khi mùa thu tới, mang ái ân, mang tình yêu tới! (sưu tầm)
Mùa thu, mùa của sự lãng mạn, của thi ca, của những tâm hồn tràn ngập cảm xúc. Nhắc đến mùa thu, mình nghĩ ngay đến những con đường tràn ngập lá vàng, với bức tranh thu len lỏi màu nắng ấm áp. Mùa thu là mùa của những ánh mắt dịu dàng, những cảm xúc nên thơ, những con tim rung cảm. Ta không chỉ thấy sự chuyển mình của thời tiết mà còn rõ nét cả sự chuyển mình của tâm hồn. Lòng người như mênh mang với bao nỗi buồn vu vơ.
Những kỉ niệm tình yêu, đặc biệt là mối tình đầu thường gắn với hoa sữa. Đẹp, mong manh, ngắn ngủi như cái thuở ban đầu trong sáng ấy.
http://www.thonhacviet.com/hoatrongnhac/images/hoasua.jpg
Đêm vắng tĩnh lặng, sắc hương như nồng nàn hơn, dịu dàng hơn. Không gian ngập tràn cảm xúc, hương hoa như ôm lấy từng khoảnh khắc, níu giữ bước chân, đọng lại trong sâu thẳm tâm hồn.
Giờ đã là cuối mùa thu. Bằng giờ này năm trước, hoa sữa hình như nhiều hơn bây giờ. Hoa sữa nở trắng trên tất cả mọi ngõ ngách nào có thể đi qua. Tôi còn nhớ y nguyên cảm giác lang thang khắp các con đường Hà Nội. Buổi trưa thì đi ăn. Buổi tối ngồi quán cóc Nguyễn Du để được tận hưởng trọn vẹn mùi thơm của cả một mùa. Mùi hoa sữa quyện vào từng cái ghế mây vỉa hè, từng cốc chanh muối, từng ánh mắt dịu dàng của những người đang yêu. Mùi thơm mà mỗi khi vô tình gặp trên đường là cả một khoảng thời gian lại hiện về, nao lòng, nhớ nhung ....
http://sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc3/hs405.snc3/24526_429802546981_192286461981_5454636_5068449_n. jpg
Mùa thu, mùa của mơ mộng. Có ai từng mơ ước như mình rằng, ngồi nhắm mắt bên một bờ hồ yên ắng và phẳng lặng, để xúc cảm nhẹ nhàng len lỏi, hay bước chân trên một con đường vắng, đầy lá vàng rơi, hát khe khẽ bài hát mùa thu... Những lo toan thường nhật nhờ thế tan biến, sinh lực lại đong đầy.
Mùa thu lúc nào cũng man mác buồn như thế, thu là những ngày ngắn ngủi giao hòa sau một mùa hè oi bức và để chuẩn bị cho mùa đông dài lạnh lẽo vì thế nhiều người mong thu sẽ dài hơn, để kịp cảm nhận hết vẻ đẹp gợn buồn ấy. Trong bốn mùa, mùa thu như một điểm nhấn, nó khiến người ta sống chậm lại cùng với những suy tư và hoài niệm.
Nhưng rồi cái nhịp sống tất bật hằng ngày không cho phép tôi mãi mơ mộng, vì mưa thu cũng sẽ ướt áo, ướt cặp, cũng sẽ khiến đường hoa trở nên gập ghềnh, ngao ngán, nắng thu làm ướt áo lúc tiếp tục công việc của một đời học sinh. Mệt, nhưng được lao động, được làm, được lắng nghe, chia sẻ với thu, đôi khi tôi bỏ quên lại bên kí ức những tháng ngày mệt mỏi.Tôi bước tiếp cùng thời gian để lại được nằm trong vòng tay trời thu, nắm lấy mùa thu.
Tôi xòe đôi tay nhỏ, hứng lấy những giọt thu để biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Giang Min
10-04-2010, 12:02 AM
Tìm thấy diễn đàn trong một lần tình cờ google search lấy tư liệu cho một bài luận về thời gian. Và cái title của cuộc thi khiến bản thân thực sự muốn viết :)
Tặng những mùa thu còn dang dở.
Tình thu.
- Rơi mất rồi…
- Cái gì rơi?
- Mùa thu của tớ.
Một sớm tháng chín mở toang khung cửa sổ, phát hiện ra bầu trời có màu lục lam. Xanh, nhưng trong suốt - ấy nhất định là trời thu. Cái vòm trời tĩnh lặng và bình yên đã để thương để nhớ trong lòng ai nhiều quá. Không náo nức như mùa xuân, không rộn rã như mùa hạ, cũng chẳng lạnh lùng mà quyến rũ như mùa đông, nhưng thu vẫn đẹp, đẹp một nét đẹp riêng, dịu dàng mà đắm say lòng người. Một khoảng khắc dừng lại ngước lên nhìn khoảng trời cao rộng kia, ta sẽ nhận ra cái thiết tha đa tình mà chỉ trời thu mới có. Không rực rỡ một cách nồng nhiệt, cũng không ảm đạm đến độ sắp tàn phai, chỉ là dịu dàng như một khuông nhạc cổ điển đủ để khỏa lấp những chỗ trống trong tâm hồn. Những đám mây xốp khoác lên màu nhẹ nhõm như ru lòng người về với chốn bình yên thực sự. Không phải nơi bắt đầu, cũng chẳng là nơi đi đến, trời thu chỉ ở lại trong tâm tưởng như một khoảng trống lặng yên cần thiết sau tất cả những ồn ào vụn vặt của đời sống hàng ngày. Đó là “mảng trời màu biển” sẽ mãi không đổi thay trong đôi mắt to tròn trong veo của những ngày thơ bé, là khoảng trời yêu thương sẽ mãi còn ở lại trong đôi mắt đa cảm của những trái tim đã trưởng thành. Là vẻ đẹp dịu dàng êm ái của đất trời…
http://farm4.static.flickr.com/3132/2867911038_318e875e6f.jpg
Một sớm tháng mười bước đi vội vã, tình cờ bắt gặp một cơn gió ùa về thổi khẽ lên mái tóc kia. Ngỡ ngàng một chút thôi, để rồi lại nhận ra cái ve vuốt quen thuộc của gió thu. Không oi ả cũng chẳng hề buốt giá, nhưng đủ để xoa dịu lòng người. Đủ để cuốn theo những gì cần trôi đi và giữ lấy những gì nên ở lại. Những cơn gió khiến sân trường thôi trống vắng lá vàng rơi, khiến những tà áo dài trắng thôi bất động lặng lẽ. Những cơn gió dịu dàng đến kì lạ, nó khiến những tâm hồn cô đơn muốn chạm vào, muốn nắm lại, muốn giữ lấy. Những cơn gió chẳng bao giờ để lạc mất mùa thu của riêng mình… Nhưng đẹp nhất vẫn là khi gió ấy hòa tan vào nắng thu. Nhẹ nhàng như giọt cà phê khẽ chạm vào thành cốc, một chút cảm giác tựa như gặp lại miền kí ức để quên nơi quá khứ và lấp đầy những tháng ngày hiện tại. Có ai nói mùa thu chỉ làm nền để nắng gió tìm đến với nhau. Dẫu nắng và gió mùa nào chẳng có, nhưng chỉ đến độ thu về mới thực sự đồng điệu. Như đời người có nhiều cuộc tình nhưng chỉ có một cuộc tình để mãi mãi mang theo. Vì rằng mùa thu của đất trời cũng là mùa yêu của lòng người…
http://i842.photobucket.com/albums/zz341/yunjaeland/ngau.jpg
Một sớm tỉnh dậy không rõ ngày tháng, bất chợt thấy lại một sắc vàng nhung nhớ của những chùm ngâu bên cửa sổ. Không tươi tắn như màu vàng của hoa cúc đang độ nở bung, từng chùm ngâu giữ cho mình vẻ điềm tĩnh kín đáo. Ấy là một loài hoa thu có vị cay ngọt còn được dùng để ướp trà hay làm thuốc. Một loài hoa không hề phô trương cũng chẳng đài các, nhưng lại luôn nhắc nhở người ta về những giá trị bền vững của cuộc đời. Một loài hoa không bao giờ đơn lẻ, thanh thản giữa những mưa nắng của đất trời. Nhắc đến mùa thu, nhiều người sẽ nghĩ đến hoa cúc, hoa sữa… thay vì hoa ngâu bởi nó không cầu kì cũng chẳng nổi bật. Nhưng rồi bao mùa thu đi qua, bao mùa thu lại đến, ngâu vẫn nở như một hẹn ước không lời. Một sự chân thành mà chỉ những ai đã say lòng với hoa mới có thể cảm nhận. Một sự kiên định và mạnh mẽ mà có người phải dành cả đời mình để kiếm tìm và theo đuổi. Bao mùa hoa vẫn thế, chỉ có lòng người là đổi khác mà thôi…
- Giúp cậu nhặt lại này.
- Cảm ơn nhé.
- Giữ ở đây… và cậu sẽ không bao giờ đánh rơi nữa.
Bàn tay phải đặt lên lồng ngực trái, nơi nghe được những nhịp đập không gọi thành tên. Đôi môi khẽ nở một nụ cười, đáy mắt cong lên vẽ phác dáng hình của hạnh phúc. Ấy, là tình thu.
Thu dừng lại rồi. Ở trong tim.
11.45 pm 3/10/2010
meomuop_meomeomeo
10-04-2010, 03:29 PM
Từng ở Hà Nội để đón ít nhất một mùa lạnh về, có lẽ đây là dấu ấn bình dị nhưng sâu sắc nhất trong không ít người trẻ. Bài viết này chỉ nhắc đến những suy nghĩ, hoài niệm về một trong những điều giản đơn và nhỏ bé giữa Thủ đô ồn ào và gấp gáp của những người trẻ xa quê, của những người trẻ mải mê mưu sinh và ấp ủ hoài bãi ngoài kia,...và của những người trẻ đang bâng khuâng đón thêm một mùa lạnh cho riêng mình....
Không toát ra vẻ kiêu sa sau những lớp bóng kính hay với cái giá ở lưng chừng suy nghĩ, bánh Sắn khác với Cốm hay những thứ bánh bình dân khác ở vẻ mộc mạc vốn có.
Đầu tiên, bánh Sắn chỉ xuất hiện khi mùa lạnh về.và phải là từ chiều tối trở đi nhé. Phóng vội ngoài đường trong mấy lớp áo để về nhà, bổng thoảng đâu mùi thơm dễ chịu, nhẹ nhàng đủ làm ấm lòng khi ngoặt qua ngã tư hay những đoạn vỉa hè dọc KTX các trường Đại học, bất chợt nhận ra mùa lạnh đã về...Phải, với những người trẻ xa quê, mùa lạnh về phải có một dấu hiệu nào đó đã được hằn sâu vào kí ức, phải là một cái gì đó vô hình hay hữu hình gắn bó với mình suốt một thời gian dài báo hiệu.Mùa lạnh về không có nghĩa là gió lạnh về, là bầu trời xám xịt...
Này nhé, chẳng là bánh Cốm, mà có là các loại bánh khác như bánh Khoai, bánh Ngô,... vẫn thua bánh Sắn ở cái khoản nhanh gọn đơn giản.Không dầu mỡ, không lỉnh kỉnh chai lọ, bánh Sắn chỉ cần 1 bếp than hoa nho nhỏ, 1 cái vỉ nướng cũng nho nhỏ và một cái khuôn cũng nho nhỏ nốt. Được làm từ sắn luộc, một chút cơm dừa, chút xíu đường, bánh sắn thức tỉnh cái dạ dày cồn cào rồi dỗ dành nó ngủ yên, bánh sắn làm những bước chân vội vã trong đêm chậm lại, trở nên từ tốn, và kéo cả những kiếp người làm đêm ngồi gần nhau hơn trong cái rét giữa Mùa....
http://dulich.tuoitre.vn/ImageView.aspx?ThumbnailID=390838
Trong tôi, bánh Sắn gắn liền với quãng đường Tạ Quang Bửu chỗ gần cổng KTX. Chỉ ngồi rải rác khoảng 3 bếp nướng thôi, nhưng mùi bánh thơm phức cả đoạn đường nhỏ ấy hàng đêm.Ai đi qua đoạn đường ấy, cũng ngoái lại nhìn...có người thì dừng lại mua vài cái, có người thì tự tìm hiểu được nguyên nhân của mùi thơm mời gọi kia, rồi đi tiếp với nụ cười thoáng qua trên môi...một khám phá nhỏ để cuối ngày vẫn có thêm điều mới...Và có bạn nào đã thưởng thức một chiếc bánh sắn cạnh 1 gốc Sữa chưa nhỉ? Bánh Sắn và hoa Sữa chỉ xuất hiện cùng nhau ở thời điểm cuối Thu thôi...Khi mà thứ hoa trắng muốt nhưng ngào ngạt níu kéo và kén chọn kia đang tỏa nốt những tinh túy còn lại để tiễn Thu và đón Mùa mới về...Có thể gọi đó chính là khoảnh khắc giao mùa chăng? Hay là khoảnh khắc giao ban giữa 2 mùi hương báo hiệu mùa về cho những ai là sinh viên, những ai đã và đang mưu sinh ở đất Hà thành....
http://tintuc.thieunien.vn/Portals/0/users/2010/3.2010/5.3/hoa%20s%E1%BB%AFa.jpg
Cây Sữa đối diện bể bơi Bách Khoa, nơi ngày xưa là văn phòng Đoàn và bây giờ là Công ty In Bách Khoa _ là cây Sữa đầu tiên tôi biết, cũng là nơi đầu tiên tôi biết đến mùi hương hoa Sữa. Có ai từng leo lên hái hoa Sữa bao giờ chưa nhỉ? Chỉ hái một bông thôi, có thể là cho mình hoặc dành tặng 1 ai đó...Ngày ấy họp Đoàn xong, mon men trèo lên lan can tầng 2 thò tay ra với nhưng chẳng tới, đánh liều trốn bảo vệ trèo tót lên cây, chọn cho mình 1 chùm đang chúm chím nhưng đủ ngào ngạt...và giật mình khi thấy dưới chân mình 1 chú Becgie âm thầm thè lưỡi ngẩng đầu quan sát, xa xa chút nữa là anh bảo vệ tủm tỉm cười làm ngơ đang pha ấm trà...
Mùa Sữa qua đi để lại bao trống trải và xáo trộn, bao riêng tư và ngọt ngào, bao tiếc nuối và bâng khuâng của tôi, của những người trẻ đang hối hả và hăng say...Tôi xin phép gọi mùa Lạnh là mùa bánh Sắn.Hết mùa sữa là tới mùa bánh Sắn, để làm ấm lại những bước chân, những suy nghĩ vội vàng...Trong những phút vội vã của cuộc sống cuộn trôi, chút hương bình dị khiến người ta điềm tĩnh lại.Và tuyệt nhất là khi bạn nhận ra khoảnh khắc giao mùa không phải bằng nhạc, bằng thơ, cũng không phải có ai đó thì thầm vào tai bạn, mà chính bạn nhận ra khi đang bước vội vã, và bận nhận ra nhờ hoa Sữa và bánh Sắn...
Sắp rồi đấy...có ai chia sẻ cùng tôi những cảm nhận này và thử nghiệm chút không nhỉ?Một ngày bạn về hơi muộn nhé, và đi ngang qua đoạn đường đối diện bể bơi Bách Khoa...:D:D
duyniceboy
10-05-2010, 11:58 PM
Mùa thu là gì????
http://fs1.truongxua.vn/images/2008/10/01/20081001134733435383558.Jpeg
Thật khó mà cảm nhận được hết cái Thu đầy chất thơ mộng như những bạn sinh ra và lớn lên ở Bắc.
Nào là bánh sắn hoa sữa,gió heo mây,nắng nhạt màu,mưa giăng lá đổ.
Ở cái đất Sài Gòn chỉ 2 mùa nắng mưa.Đối với tôi mùa Thu là những tháng cuối của mùa mưa.Để rồi tạm biệt những ngày mưa bất chợt hòa mình vào không khí se lạnh của những tháng cuối năm.
Khi bé tôi nghĩ mùa thu là mùa cắp sách đến trường.Vui biết bao được gặp lại bạn bè,thầy cô sau những tháng hè ôi ả.
Là những lần băng mưa trên chiếc xe đạp cà tàn.Về đến nhà bị sạt cho 1 trận vì để tập sách ướt nhem.
Là những buổi chiều tan học lang thang hàng Net cùng đám bạn thân.Và đến tận bi giờ sau hơn 8 năm chúng tôi khác xưa kia nhiều lắm.Nhưng vẫn có 1 thứ không thay đổi.
Là những lần vội vàng tìm chỗ trú mưa trông thấy thấp thóang đâu đó những cô bạn trong chiếc áo dài ướt sũng.Và cứ thế chúng tôi dõi theo mãi ;))
Là 1 tháng học quân sự.Dầm mưa dãi nắng nhưng vui.Nhớ lắm những ngày lăn lê bò trường,ăn bờ ngủ bụi.Tụ tập chọc phá đám con gái tiểu đội bên.
Là cái tình yêu bồng bột của những ngày đầu sinh viên.Dù đã xa nhưng bi giờ vẫn còn đau ;))
Thu trong tôi là những kỷ niệm của những gì đã xa vắng.
Là mùa của những tâm hồn thơ, là mùa của những cuộc chia ly.Lang thang đâu đó trên blog.Vẫn bắt gặp những người lẻ loi.Những cuộc tình chia xa.
Tại sao mỗi độ thu về lại có nhiều cặp chia tay thế...Hay là vì cảnh buồn thì tình có vui đâu bao giờ.
Không biết viết tiếp thế nào nữa.Hix,nên tạm dừng ở đây không 1 hồi lại lạc đề thì khổ =.=
RRRRRRR
10-06-2010, 01:14 PM
Thời hạn của cuộc thi đã hết. Trong 48h nữa, Ban giám khảo sẽ công bố kết chính thức kết quả cuộc thi.
Cả nhà vui lòng chờ nhé!
kinhcan88
10-12-2010, 08:30 AM
bài của bạn Giang Min hay quá
vBulletin® v3.8.4, Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.