reina172
09-10-2010, 02:08 AM
Đã bao giờ bạn bước chân lên một cái xe bus và cùng nó lang thang khắp thành phố chưa? Nếu chưa thì hãy thử lên xe, ngồi yên, lặng ngắm tất cả và sẽ thấy đôi điều thú vị.
Juz me
Mỗi chúng ta khi sinh ra đã có một bến đầu, và chúng ta bắt đầu đi tìm bến cuối cho riêng mình. Bắt đầu đi nhé!
Có những người bước lên xe và biết rõ bến nào là cuối cùng cho họ. Có những người chỉ chờ đợi, đến khi mệt mỏi sẽ bước xuống xe và kết thúc hành trình.
Ngay cả khi biết bến cuối và thậm chí có bản đồ trong tay, nhiều người vẫn cảm thấy khó khăn. Đôi khi, chúng ta bỏ lỡ chuyến cần đi, lên một chuyến xe khác, đi theo lộ trình khác cũng đến đích nhưng dài hơn và quanh co hơn nhiều.
Có những người lên xe không bao giờ muốn hỏi, họ tự quan sát, tìm điểm xuống và chuyến xe cho mình. Lại có những người hoang mang, luống cuống trước những đường phố lạ - họ phải hỏi, nhận sự giúp đỡ của bác phụ xe hay ai đó cùng đi trên đường.
Con đường các bạn đi qua, hãy ngắm cho thật kỹ. Những đường phố thật khác nhau. Có cái nhỏ bé, cũ kĩ và tĩnh lặng; có cái ồn ào và hoa lệ. Bạn sẽ thích cái này, không thích cái kia. Tùy bạn thôi... đó là con đường bạn đã chọn và nó sẽ đưa bạn tới điểm cuối. Nhưng cẩn thận nhé, vì đôi khi, một vài cửa hàng hay quang cảnh sẽ cuốn hút bạn. Bạn xuống xe và quên mất con đường đang đi. Thi thoảng cũng nên vui một chút nhưng đừng bao giờ từ bỏ con đường đã chọn.
Bây giờ tôi sẽ nói về những người bạn đồng hành.
Một ngày đẹp trời, bạn bước lên xe bus, và có cảm giác đặc biệt về người bạn ngồi cùng. Hình như người ta đến điểm cuối với bạn. Bạn cởi mở và thấu hiểu. Bạn có một người bạn đồng hành. Bạn hay người ấy có thể gục đầu vào vai người kia thiếp ngủ... bởi cả hai biết, khi đến nơi sẽ có người đánh thức mình. Tuyệt thật.
Nhưng cũng có những người khác. Bước lên xe và cảm thấy chút thân quen. Bạn tưởng rằng đã tìm được một nơi để gửi gắm. Bạn gục đầu vào bờ vai đó ngủ. Khi tỉnh giấc, người ấy đã không còn bên bạn. Có thể vì lỡ xe mà người ta ngồi cùng chuyến với bạn. Hay khi nhìn ngắm con đường, họ chợt nhận ra cần tới điểm cuối cùng khác, đi một chuyến xe khác. Đơn giản hơn, thấy vai mình mỏi quá, họ bước xuống, chờ chuyến xe sau với người đồng hành khác.
Bạn lo lắng và hốt hoảng vì không có ai đi cùng? Khi ra đi, người ta cũng chẳng thèm đánh thức làm bạn cũng lỡ cả điểm xuống? Thậm chí, bạn xuống xe, trở lại điểm đầu để tìm người ta... Thế thì tôi muốn nói với bạn rằng, đừng lo lắng vì bỏ lỡ hay xuống nhầm vài bến. Cứ đi đi nhé. Có thể bạn đến muộn, có thể phải đi loanh quanh chút nhưng tôi tin bạn sẽ đến đích...
Chỉ cần bạn quên đi khoảng trống bên cạnh và quyết tâm đi tiếp. Cứ yên lòng rằng, bạn sẽ tìm ra những người giúp đỡ bạn, tìm được một người bạn đồng hành khác - thật sự cho bạn mà thôi. Cũng có thể, bạn sẽ bất ngờ gặp người kia đang chờ bạn ở điểm cuối.
Vậy thì, sáng mai tỉnh giấc, bạn hãy bước tiếp lên chuyến bus của mình - với niềm phấn khích được ngắm những đường phố sắp qua, niềm hạnh phúc và tự tin khi được ai đó giúp và giúp được ai đó tìm đường, một chút ấm áp của người bạn đồng hành mà tôi tin sẽ sẵn sàng ở đó khi bạn cần.
Nhớ nhé... Tôi sẽ đi tiếp con đường của mình
Juz me
Mỗi chúng ta khi sinh ra đã có một bến đầu, và chúng ta bắt đầu đi tìm bến cuối cho riêng mình. Bắt đầu đi nhé!
Có những người bước lên xe và biết rõ bến nào là cuối cùng cho họ. Có những người chỉ chờ đợi, đến khi mệt mỏi sẽ bước xuống xe và kết thúc hành trình.
Ngay cả khi biết bến cuối và thậm chí có bản đồ trong tay, nhiều người vẫn cảm thấy khó khăn. Đôi khi, chúng ta bỏ lỡ chuyến cần đi, lên một chuyến xe khác, đi theo lộ trình khác cũng đến đích nhưng dài hơn và quanh co hơn nhiều.
Có những người lên xe không bao giờ muốn hỏi, họ tự quan sát, tìm điểm xuống và chuyến xe cho mình. Lại có những người hoang mang, luống cuống trước những đường phố lạ - họ phải hỏi, nhận sự giúp đỡ của bác phụ xe hay ai đó cùng đi trên đường.
Con đường các bạn đi qua, hãy ngắm cho thật kỹ. Những đường phố thật khác nhau. Có cái nhỏ bé, cũ kĩ và tĩnh lặng; có cái ồn ào và hoa lệ. Bạn sẽ thích cái này, không thích cái kia. Tùy bạn thôi... đó là con đường bạn đã chọn và nó sẽ đưa bạn tới điểm cuối. Nhưng cẩn thận nhé, vì đôi khi, một vài cửa hàng hay quang cảnh sẽ cuốn hút bạn. Bạn xuống xe và quên mất con đường đang đi. Thi thoảng cũng nên vui một chút nhưng đừng bao giờ từ bỏ con đường đã chọn.
Bây giờ tôi sẽ nói về những người bạn đồng hành.
Một ngày đẹp trời, bạn bước lên xe bus, và có cảm giác đặc biệt về người bạn ngồi cùng. Hình như người ta đến điểm cuối với bạn. Bạn cởi mở và thấu hiểu. Bạn có một người bạn đồng hành. Bạn hay người ấy có thể gục đầu vào vai người kia thiếp ngủ... bởi cả hai biết, khi đến nơi sẽ có người đánh thức mình. Tuyệt thật.
Nhưng cũng có những người khác. Bước lên xe và cảm thấy chút thân quen. Bạn tưởng rằng đã tìm được một nơi để gửi gắm. Bạn gục đầu vào bờ vai đó ngủ. Khi tỉnh giấc, người ấy đã không còn bên bạn. Có thể vì lỡ xe mà người ta ngồi cùng chuyến với bạn. Hay khi nhìn ngắm con đường, họ chợt nhận ra cần tới điểm cuối cùng khác, đi một chuyến xe khác. Đơn giản hơn, thấy vai mình mỏi quá, họ bước xuống, chờ chuyến xe sau với người đồng hành khác.
Bạn lo lắng và hốt hoảng vì không có ai đi cùng? Khi ra đi, người ta cũng chẳng thèm đánh thức làm bạn cũng lỡ cả điểm xuống? Thậm chí, bạn xuống xe, trở lại điểm đầu để tìm người ta... Thế thì tôi muốn nói với bạn rằng, đừng lo lắng vì bỏ lỡ hay xuống nhầm vài bến. Cứ đi đi nhé. Có thể bạn đến muộn, có thể phải đi loanh quanh chút nhưng tôi tin bạn sẽ đến đích...
Chỉ cần bạn quên đi khoảng trống bên cạnh và quyết tâm đi tiếp. Cứ yên lòng rằng, bạn sẽ tìm ra những người giúp đỡ bạn, tìm được một người bạn đồng hành khác - thật sự cho bạn mà thôi. Cũng có thể, bạn sẽ bất ngờ gặp người kia đang chờ bạn ở điểm cuối.
Vậy thì, sáng mai tỉnh giấc, bạn hãy bước tiếp lên chuyến bus của mình - với niềm phấn khích được ngắm những đường phố sắp qua, niềm hạnh phúc và tự tin khi được ai đó giúp và giúp được ai đó tìm đường, một chút ấm áp của người bạn đồng hành mà tôi tin sẽ sẵn sàng ở đó khi bạn cần.
Nhớ nhé... Tôi sẽ đi tiếp con đường của mình