reina172
07-13-2010, 12:06 PM
hôm nay trời mưa,mình phải đi đón đứa em lên thi.
lúc lượn lờ ở bến xe tìm thằng em(oái oăm là mình quên điện thoại).híc gần nửa tiếng mà không thấy, vừa bực, lại vừa sốt ruột vì thằng em ko biết đường.(may mà trời mưa nên mát mẻ không thì phát rồ lên mất).
đứng đần mặt ra ở cửa bến xe...từ đâu có người vỗ vai:
- Cháu chở xe ôm không vậy?
- Dạ không ạ!cháu đi đón người nhà ạ!
Bà chẹp miệng vẻ thất vọng, bà nói:
- Khổ quá người nhà bảo ra đón mà mãi không thấy...hỏi mấy người ai cũng bảo đi đón người nhà, ngồi 3 tiếng rồi...
- vâng ạ!
Định trả lời cho qua chuyện nhưng thấy bà quay đi hỏi mấy người xung quanh, ai cũng lắc đầu từ chối.Như thấy mình có một phần áy náy, hay vì cái dáng gầy guộc ấy, giọng nói ấy giống người bà của mình.
- bà ơi !Bà đi đâu con chở?
Mình nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt chằng chịt vết chân chim:
- Cô đợi tôi tí,đi lấy túi đồ, có ít quà mang lên cho cháu nó vui...
Chở bà về tới nơi mình vội vã quay xe quay lại bến, thì bàn tay gân guốc ấy giữ lại dúi vào tay mình tờ 20k được gấp 4 thẳng nếp.
- Bà ơi cháu không lấy đâu! coi như cháu giúp bà thôi !
- Không!cô cầm lấy bình thường tôi vẫn đi giá này, mà cô không chở thì không biết lúc nào về được tới nhà.Cô cứ cầm lấy cho tôi vui.
Đưa qua đưa lại bà cứ nhất định bắt mình cầm.
....
Ra tới bến đón được người nhà, trong lòng mình thấy vui vui.
Không phải vui vì mình kiếm được tiền, mà vui niềm vui của người vừa làm được một việc tốt...
lúc lượn lờ ở bến xe tìm thằng em(oái oăm là mình quên điện thoại).híc gần nửa tiếng mà không thấy, vừa bực, lại vừa sốt ruột vì thằng em ko biết đường.(may mà trời mưa nên mát mẻ không thì phát rồ lên mất).
đứng đần mặt ra ở cửa bến xe...từ đâu có người vỗ vai:
- Cháu chở xe ôm không vậy?
- Dạ không ạ!cháu đi đón người nhà ạ!
Bà chẹp miệng vẻ thất vọng, bà nói:
- Khổ quá người nhà bảo ra đón mà mãi không thấy...hỏi mấy người ai cũng bảo đi đón người nhà, ngồi 3 tiếng rồi...
- vâng ạ!
Định trả lời cho qua chuyện nhưng thấy bà quay đi hỏi mấy người xung quanh, ai cũng lắc đầu từ chối.Như thấy mình có một phần áy náy, hay vì cái dáng gầy guộc ấy, giọng nói ấy giống người bà của mình.
- bà ơi !Bà đi đâu con chở?
Mình nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt chằng chịt vết chân chim:
- Cô đợi tôi tí,đi lấy túi đồ, có ít quà mang lên cho cháu nó vui...
Chở bà về tới nơi mình vội vã quay xe quay lại bến, thì bàn tay gân guốc ấy giữ lại dúi vào tay mình tờ 20k được gấp 4 thẳng nếp.
- Bà ơi cháu không lấy đâu! coi như cháu giúp bà thôi !
- Không!cô cầm lấy bình thường tôi vẫn đi giá này, mà cô không chở thì không biết lúc nào về được tới nhà.Cô cứ cầm lấy cho tôi vui.
Đưa qua đưa lại bà cứ nhất định bắt mình cầm.
....
Ra tới bến đón được người nhà, trong lòng mình thấy vui vui.
Không phải vui vì mình kiếm được tiền, mà vui niềm vui của người vừa làm được một việc tốt...