PDA

View Full Version : Thư gửi cho anh..


bb91
06-21-2010, 11:49 PM
Thư gửi cho anh…

3 năm, 3 năm chúng ta quen nhau rồi anh nhỉ. Nhanh thật đấy. Khi em còn là cô bé học lớp 10, anh là một chàng sinh viên Hà thành đang chuẩn bị ra trường. Chẳng hiểu nổi vì duyên gì mà chúng ta lại quen nhau nhỉ? Quen nhau qua mạng, nói chuyện hợp nhau, khi em chuẩn bị ra về anh đề nghị “hay em làm em gái kết nghĩa của anh nhé”. Em đồng ý trong sự vui sướng của một tâm hồn đang khao khát có một người anh trai dù chỉ là kết nghĩa. Em hạnh phúc biết nhường nào vì lời đề nghị ấy. Em biết dù anh có em gái hay không thì em cũng mãi chỉ là em gái kết nghĩa của anh mà thôi. Nhưng với em, một người không có anh trai như vậy đã là quá đủ rồi.

Anh cho em địa chỉ, em không cầm nổi cảm xúc của mình nữa và em đã viết lá thư đầu tiên cho anh. Em viết rất thật, kể rất thật về chính bản thân và gia đình của mình. Em chia sẻ với anh mọi suy nghĩ của một trái tim 17 dễ vỡ, dễ tổn thương. Em viết lá thư thứ nhất và em chờ đợi… một tháng nhưng không thấy hồi âm, em viết tiếp lá thư thứ hai và em lại đợi… Một tuần sau em sung sướng và xúc động, bàn tay em run run khi cầm lá thư của anh. Em đọc, em cảm nhận hết những gì anh kể về bản thân mình và về Hà Nội – nơi em chưa một lần được đặt chân đến. Đọc xong, với những cảm xúc dạt dào em lại tiếp tục viết và gửi cho anh lá thư thứ 3. Cứ như thế em đợi, em chờ những lá thư hồi âm của anh nhưng… vô vọng. Em chỉ có thể lên mạng nhắn cho anh vài dòng giận dỗi để anh nhớ và hồi âm lại cho em. Anh nói anh cũng đã viết và gửi cho em rồi nhưng có thể nó thất lạc…

Em tin và em chuyển nỗi giận hờn ấy sang bưu điện vì họ không làm tròn trách nhiệm của mình. Em vẫn lại tiếp tục viết những lá thư khác cho anh khi em buồn, khi em trống trải và khi tâm trạng nặng trĩu lòng. Anh nhận được, anh bảo thế, em vui sướng khi biết những lá thư của mình gửi cho anh không bao giờ bị thất lạc và em có niềm tin để chờ hồi âm từ anh. Nhưng rồi… “anh xin lỗi, dạo này anh bận việc quá, anh không có thời gian ngồi viết thư cho em được, em thông cảm”. Em hiểu, em không trách anh nữa và động viên anh hãy làm việc cho thật tốt. Lúc đó, em tin tất cả những gì anh nói và em cũng chợt nhận ra lá thư đầu tiên anh gửi cho em có lẽ cũng là lá thư cuối cùng. Em nghĩ là có lẽ vì mỗi lần em gửi một lá thư mới cho anh là em lại hi vọng… mặc dù biết rõ kết quả của hi vọng ấy là gì. Đôi lúc em thất vọng về anh nhiều lắm vì những lý do anh đưa ra nhưng chẳng hiểu vì sao em vẫn mềm yếu, vẫn chỉ viết thư cho anh khi em có tâm trạng. Em khờ quá phải không anh? Anh hứa Tết sẽ về quê em chơi nhưng cuối cùng trước 24h khi lời hứa ấy thành sự thật anh lại… xin lỗi… Em đã khóc, chẳng biết vì sao lúc đó em khóc nữa. Anh đã hứa rất nhiều nhưng chưa một lời hứa nào anh giữ, chỉ có em nhớ và em lại thất vọng, lại tự trách mình sao lại quá tin, quá hi vọng vào anh? Em biết anh là một người tốt mặc dù em không có niềm tin với những người trên mạng và em cũng biết anh không lừa em nhưng tất cả chỉ vì anh quá vô tâm. Em chợt nhận ra em nhớ anh… em nhớ một người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình, một nỗi nhớ da diết…

Em vẫn viết những lá thư cho anh đều đặn từng tháng một. Em cứ viết mà chẳng quan tâm anh có hồi âm hay không. Dường như đó không phải là điều quan trọng nữa. Viết thư cho anh chẳng bao giờ lá thư ấy dưới 4 trang thì phải, viết cho anh lúc nào em cũng có nhiều chuyện để nói, để kể cho anh nghe. Em thấy nhẹ lòng hơn khi được viết thư cho anh, khi những lá thư của em đến được với anh… chỉ thế thôi em đã thấy mình hạnh phúc. Em trân trọng những lời động viên ngắn ngủi từ anh, những lời hỏi thăm… hiếm hoi từ anh. Em cười rất nhiều với những tin nhắn hài hước anh nhắn cho em. Tất cả những điều ấy tuy rằng rất nhỏ bé và hiếm hoi nhưng em lại thấy cuộc sống của mình phong phú và tươi mới thêm. Em thích anh rồi? Có phải thế không nhỉ? Nhưng em không dám nói vì em không có đủ can đảm, em không tự tin vì em vẫn chỉ là một cô bé còn anh lại chín chắn và còn là khoảng cách… khoảng cách về địa vị. Em không biết mình có thi đỗ Đại Học hay không? Em dằn vặt những điều như thế. Phải chăng em ngớ ngẩn quá phải không anh? Nhưng chính anh đã cho em quyết tâm mình phải đỗ, mình phải được gặp anh… em chỉ suy nghĩ được có vậy thôi. Nhiều lần anh đã đùa với em, anh gọi em là em yêu, anh nói rằng hay chúng ta yêu nhau… em biết anh nói như thế chỉ là đùa thôi nhưng sao em lại cười thầm và thấy vui sướng như thế. Anh có biết chẳng biết từ lúc nào em mong những lời ấy là thật, là thật anh ah! Nhưng sẽ chẳng bao giờ, sẽ chẳng bao giờ phải không anh? Anh chỉ đùa thôi…Nhiều lúc em không kiềm chế được tình cảm của mình em đã định thổ lộ với anh nhưng lại sợ… và em lại thôi. Những lúc ấy thực sự là những lúc khó khăn đối với em, nó làm em yếu đuối quá. Em biết rằng trái tim nguyên vẹn của em đã bị anh cướp mất rồi. Chúng ta chỉ biết nhau qua thư, qua vài dòng tin nhắn, chỉ biết mặt nhau qua tấm ảnh và hiểu nhau qua những giận hờn trẻ con từ nơi em nhưng sao em lại thấy mình có một cảm giác đặc biệt mà từ trước tới giờ em chưa từng có.

Em đỗ Đại Học, niềm vui ấy em chia sẻ với người đầu tiên vẫn lại là anh (và dường như tất cả mọi thứ em đều nghĩ về anh đầu tiên). Anh chúc mừng em như một điều tất yếu. Em vui sướng vì mình đã đỗ, mình đã thực hiện được ước mơ của mình, em có cơ hội được gặp anh, được gần anh hơn. Nhưng ngày em lên Hà Nội học cũng là ngày anh chuyển công tác về Bắc Ninh. Tưởng gần thôi mà lại rất xa đấy. Đó có phải là ý trời không hả anh? Em thấy mình hụt hẫng quá, mọi thứ trở nên xa lạ với em. Em thấy cô đơn và lạc lõng giữa chốn thị thành này. Anh cũng thu xếp công việc để gặp em nhưng quá tam ba bận chúng ta cũng chưa thể gặp được nhau. Lần thứ tư, để được gặp anh em phải cố chờ. Anh sai hẹn, em chờ anh hơn hai tiếng đồng hồ dưới cái giá lạnh mùa đông.

Em bật khóc khi về đến nhà. Những ngày sau đó… em rất buồn khi em biết rằng anh chưa từng thích em. Trong mắt anh em mãi chỉ là một người em kết nghĩa, một cô bé dễ tổn thương mà thôi. Em bỗng khép trái tim mình lại, nhẹ thôi nhưng rất đau anh ah! Em chôn vùi tất cả. Em cũng không còn đủ can đảm để nói cho anh một điều rằng: em thích anh! Em dại khờ cho nên em đã thích và yêu anh trong lặng lẽ. Em đã từ chối những trái tim khác để giữ lấy một trái tim không bao giờ thuộc về mình. Em đã yêu đơn phương mà em không hề hay biết. Em viết là thư này liệu em có đủ can đảm để gửi tới anh như những lá thư trước em cũng không biết nữa. Nhưng dù thế nào, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em vẫn mãi là em gái kết nghĩa của anh, là người anh thường gọi là “người đẹp” và dù thế nào em cũng chúc anh sẽ tìm thấy một nửa của mình dù có thể đó không phải là em và không bao giờ là em.

Lá thư này em chỉ viết bằng một nửa những lá thư trước đó nhưng nó luôn là những lời của cả trái tim em. Em mong anh hiểu điều đó.

Em gái của anh!