phonglinhtim
05-24-2010, 10:10 PM
Đôi khi bần thần ngồi nghĩ mới thấy con người quả thực nhiêu khê, cứ tự phức tạp hoá cuộc sống của chính mình.
Lê Hoa
Tôi nói thế bởi tôi nhận ra rằng người ta (cả tôi nữa, tất nhiên) thường hay mắc phải căn bệnh "tô hồng quá khứ". Khi nhìn lại quá khứ bằng lăng kính của hồi tưởng, của ký ức thì tất cả dường như trở nên lung linh và huyền ảo khác thường.
Như một định mệnh, một buổi chiều thu trong vắt như pha lê chàng và ta gặp lại nhau sau một thời gian bặt vô âm tín. Nụ cười của chàng sao rạng rỡ thế, bó hoa trên tay chàng sao tươi tắn và long lanh, như ánh mắt của ta...
Một buổi tối khác, một chàng trai khác dẫn ta đến một quán cà phê vắng. Ngẫu nhiên làm sao ta lại toàn nghe thấy những bản nhạc mà mình yêu thích. Nào là Love Story, nào là Romance... Lãng mạn thế, chả bù với "lão già" khô khan bây giờ. Rồi tin đi, tin đến, rồi đưa đón, hẹn hò... Nụ hôn đầu tiên ngày ấy sao ngọt ngào quá, dư vị dường như vẫn còn đọng trên môi, nhớ lại mà vẫn thấy tim đập chân run - chẳng như bây giờ.
Một sáng tờ mờ ta với một "đằng ấy" phóng tít mù lên chợ hoa rồi chàng mua tặng cho ta một bó thạch thảo trắng muốt... Chao ôi thời oanh liệt nay còn đâu...
Đấy, mỗi lúc nhàn rỗi tôi thường hồi tưởng lại những gì đã qua giống như người ta lật đi, lật lại một cuốn truyện hay mà không biết chán. Ừ, thì thế. Nhưng nếu quá khứ đẹp vậy, chàng trai của ta đáng yêu vậy thì tại sao lại có chia tay? Lại hết yêu? Lại có căm ghét? Lại hận thù? Phải chăng bên cạnh những mảng màu tươi sáng là những ngày xám xịt, những tội lỗi, gian dối, tổn thương mà cả hai đã gây ra cho nhau?
Điều mà chúng ta tuyệt nhiên không đề cập đến khi một khoảnh khắc nào đó quá khứ có trót ùa về. Đồng ý là chia tay rồi chỉ nên giữ lại trong nhau những kỷ niệm đẹp. Nhưng giữ lại để làm gì? Để mỗi lúc bế tắc với hiện tại lại ngẩn ngơ nhớ lại, tiếc nuối ngày xưa, tiếc nuối người xưa. Hoặc để dằn vặt mình: Tại sao ngày ấy mình lại làm thế này, để ra nông nỗi thế kia? Hay lại ngồi xót thương cho một người mà ta trót từ chối, trót bồng bột nông nổi nói lời chia tay?
Điều này không có gì sai và hoàn toàn phù hợp với quy luật bình thường. Thế nhưng thử nghĩ xem nào: Có bao giờ một người là cả thế giới trong bạn, thế nhưng bỗng nhiên một hôm khi đã bước qua tất cả, bạn chợt nhận ra rằng đôi khi bạn quên mất họ từng tồn tại trong cuộc đời bạn? Có chứ.
Cuộc đời âu là thế. Dù bạn có cố tình đứng lại thì dòng đời vẫn cứ chảy trôi. Tất cả sẽ rơi vào quên lãng và ai rồi cũng sẽ xoay sở được với cuộc sống của mình. Tôi biết và không tự huyễn hoặc rằng mình sẽ sống mãi trong tâm trí ai đó và ngược lại tôi cũng không thế nhớ nhung một người đến suốt cả cuộc đời.
Mải mê chìm đắm với dư âm của quá khứ, với những kiêu hãnh không hợp thời để rồi một ngày nhận ra rằng hiện tại bây giờ - chính là điều mình cần trân trọng - thì rồi cũng sẽ trở thành quá khứ. Nên chăng?
Thế nên Let’s bygones be bygones. Hãy để quá khứ ngủ yên.
Hoathuytinh.com
Lê Hoa
Tôi nói thế bởi tôi nhận ra rằng người ta (cả tôi nữa, tất nhiên) thường hay mắc phải căn bệnh "tô hồng quá khứ". Khi nhìn lại quá khứ bằng lăng kính của hồi tưởng, của ký ức thì tất cả dường như trở nên lung linh và huyền ảo khác thường.
Như một định mệnh, một buổi chiều thu trong vắt như pha lê chàng và ta gặp lại nhau sau một thời gian bặt vô âm tín. Nụ cười của chàng sao rạng rỡ thế, bó hoa trên tay chàng sao tươi tắn và long lanh, như ánh mắt của ta...
Một buổi tối khác, một chàng trai khác dẫn ta đến một quán cà phê vắng. Ngẫu nhiên làm sao ta lại toàn nghe thấy những bản nhạc mà mình yêu thích. Nào là Love Story, nào là Romance... Lãng mạn thế, chả bù với "lão già" khô khan bây giờ. Rồi tin đi, tin đến, rồi đưa đón, hẹn hò... Nụ hôn đầu tiên ngày ấy sao ngọt ngào quá, dư vị dường như vẫn còn đọng trên môi, nhớ lại mà vẫn thấy tim đập chân run - chẳng như bây giờ.
Một sáng tờ mờ ta với một "đằng ấy" phóng tít mù lên chợ hoa rồi chàng mua tặng cho ta một bó thạch thảo trắng muốt... Chao ôi thời oanh liệt nay còn đâu...
Đấy, mỗi lúc nhàn rỗi tôi thường hồi tưởng lại những gì đã qua giống như người ta lật đi, lật lại một cuốn truyện hay mà không biết chán. Ừ, thì thế. Nhưng nếu quá khứ đẹp vậy, chàng trai của ta đáng yêu vậy thì tại sao lại có chia tay? Lại hết yêu? Lại có căm ghét? Lại hận thù? Phải chăng bên cạnh những mảng màu tươi sáng là những ngày xám xịt, những tội lỗi, gian dối, tổn thương mà cả hai đã gây ra cho nhau?
Điều mà chúng ta tuyệt nhiên không đề cập đến khi một khoảnh khắc nào đó quá khứ có trót ùa về. Đồng ý là chia tay rồi chỉ nên giữ lại trong nhau những kỷ niệm đẹp. Nhưng giữ lại để làm gì? Để mỗi lúc bế tắc với hiện tại lại ngẩn ngơ nhớ lại, tiếc nuối ngày xưa, tiếc nuối người xưa. Hoặc để dằn vặt mình: Tại sao ngày ấy mình lại làm thế này, để ra nông nỗi thế kia? Hay lại ngồi xót thương cho một người mà ta trót từ chối, trót bồng bột nông nổi nói lời chia tay?
Điều này không có gì sai và hoàn toàn phù hợp với quy luật bình thường. Thế nhưng thử nghĩ xem nào: Có bao giờ một người là cả thế giới trong bạn, thế nhưng bỗng nhiên một hôm khi đã bước qua tất cả, bạn chợt nhận ra rằng đôi khi bạn quên mất họ từng tồn tại trong cuộc đời bạn? Có chứ.
Cuộc đời âu là thế. Dù bạn có cố tình đứng lại thì dòng đời vẫn cứ chảy trôi. Tất cả sẽ rơi vào quên lãng và ai rồi cũng sẽ xoay sở được với cuộc sống của mình. Tôi biết và không tự huyễn hoặc rằng mình sẽ sống mãi trong tâm trí ai đó và ngược lại tôi cũng không thế nhớ nhung một người đến suốt cả cuộc đời.
Mải mê chìm đắm với dư âm của quá khứ, với những kiêu hãnh không hợp thời để rồi một ngày nhận ra rằng hiện tại bây giờ - chính là điều mình cần trân trọng - thì rồi cũng sẽ trở thành quá khứ. Nên chăng?
Thế nên Let’s bygones be bygones. Hãy để quá khứ ngủ yên.
Hoathuytinh.com